Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1894




Chương 1894

Như thế này thì Hứa Trúc Linh sẽ không nhìn thấy được vết thương trên mặt Diệu Miêu nữa.

Hứa Trúc Linh thăm dò nhìn thử, còn vén mở một góc chăn, phát hiện quần áo hai người vẫn nguyên vẹn trên người, trong thùng rác cũng không có đồ gì khả nghỉ. Lúc này cô không kìm được mà thở phào một hơi.

Chỉ là hai đứa trẻ đơn thuần ngủ với nhau, không có bất kỳ chuyện gì khác lạ.

Suy nghĩ của hai người họ đều rất đơn thuần, mà ngược lại là bản thân cô, không làm sao trong sáng được.

Cho dù là như vậy, đợi hai người họ tỉnh dậy, vấn phải giáo dục lại cho tốt.

Con trai không được ngủ cùng con gái.

Hứa Trúc Linh không làm phiền hai người họ nữa, đi ra bên ngoài, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Cửa phòng đóng lại, Diệu Miêu cũng thở phào, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn đang ở sát ngay bên cạnh.

Gậu ta vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ mà vòng tay lại ôm chặt thêm một chút. Xem ra à hành vi vô thức mà thôi.

Diệu Miêu đẩy người Phó Thanh Viên ra, nhanh chóng ngồi dậy, chuẩn bị bỏ trốn.

Chính vào lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói vừa tỉnh ngủ của Phó Thanh Viên, giọng nói có hơi ngỡ ngàng.

“Diệu Miêu, cậu lại định nhảy cửa sổ à?”

“A2? Cậu tỉnh rồi à?”

“Ừ. Cậu dậy mà sao không gọi tôi?”

Phó Thanh Viên tiếp tục giả ngốc, đưa tay dụi mắt.

“Vết thương của tôi…”

“Tôi bảo bác sĩ băng bó cho cậu. Tôi bảo ông ấy không được nói cho người khác biết, ông ấy cũng đã đồng ý với tôi rôi.”

“Tôi không tin ông ta. Tôi phải rời đi một thời gian. Hơn nữa, trên mặt tôi còn có vết thương, cũng không tiện gặp Trúc Linh. Nếu như bị Cố Thành Trung nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì lại càng phiền phức.”

“Diệu Miêu, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tối qua rốt cuộc cậu đã đi làm gì?

Sao lại khiến cả người toàn là máu?

Dọa tôi sợ muốn chết.”

“Đúng rồi. Cậu không nói chuyện này thì tôi cũng quên mất. Tôi bắt buộc phải nhắc nhở Hứa Trúc Linh, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử này là một người rất tàn nhãn, không hề dễ đối phó, có thể đến Cố Thành Trung cũng phải khuất phục trong tay cô ta. Tôi phải nói cho Hứa Trúc Linh biết, để cô ấy cẩn thận với người phụ nữ rắn độc này, cẩn thận nọc độc chết người.” : “Diệu Miêu không giả vờ nữa sao?”

“Hiện giờ tôi không để ý được nhiều chuyện như vậy. Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử gây bất lợi cho Cố Thành Trung thì tôi có thể mặc kệ, nhưng muốn gây bất lợi cho Hứa Trúc Linh, thì cũng phải bước qua thi thể của tôi mới được.

Băng không, cô ta đừng mong làm hại Trúc Linh.”

“Cậu… Rõ ràng Diệu Miêu không quen biết với Trúc Linh, vì sao lại giúp chị ấy như vậy?”

“Bởi vì bà chủ từng cứu mạng tôi, đối xử với tôi giống như con gái ruột của chính mình. Bà ấy là bố mẹ tái sinh của tôi. Bản lĩnh hiện giờ của tôi đều là do bà ấy dạy tôi, cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng. Tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ người mà bà ấy muốn bảo vệ.