Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1820




Chương 1820

Đến lúc đó con hồ ly lắng lơ này cũng không có chỗ mà khóc.”

“Đừng nói nhảm, trước tiên cô lo liệu bản thân mình đi, đi đây, lần sau sẽ tới Am cô.

Kỷ Thiên Minh liếc nhìn tức giận, thực sự không nói được.

Kỷ Thiên Minh quay người rời đi, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

Diệu Miêu bĩu môi, bước trở về biệt thự.

Phó Thanh Viên đã hoàn thành công việc một cách rất đẹp và sẽ không bao giờ để người khác phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

“Cậu về rồi, tôi để lại cho cậu ít kẹo.”

“Thật nghe lời.”

Cô ấy cầm cây kẹo mút và nói: “Tại sao cậu luôn giúp tôi mà không vạch trần tôi?”

“Bởi vì chúng ta là bạn bè, đã đồng ý với bạn bè thì không nên đổi ý. Cho dù anh Gố Thành Trung có hỏi tôi, có đánh chết tôi cũng không nói ra.”

“Nếu một biến cố nguy hiểm đến tính mạng, đừng quan tâm đến tính mạng của bất kỳ ai, đừng quan tâm đến nó, trước hết hãy cứu lấy chính mình.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, biết không?”

Cô nói một cách nghiêm túc, khuôn mặt thanh thuần đã không còn nét trẻ thơ, lộ ra vẻ thâm trâm.

Phó Thanh Viên lắc đầu.

“Không hiểu.”

Cậu tiếp tục lắc đầu.

Diệu Miêu biết rằng không phải cậu ta không hiểu nó, mà chính là không chấp thuận.

“Được rồi, tôi nói cậu nhiều như vậy làm gì?”

Cô không nói chuyện, cậu cũng không nói, hai người cứ thế ngồi yên lặng.

Diệu Miêu rốt cục không nhịn được †ò mò hỏi: “Sao cậu không hỏi tại sao tôi lại sống hai mặt như thế, cậu không nghĩ người như tôi rất kinh khủng sao?

Nhìn tôi không giống người xấu sao?”

“Không giống, dáng dấp cô, không giống người xấu.”

Phó Thanh Viên ngây ngô nói, vò đầu bứt tóc cười một cách đần độn.

“Chỉ vì trông tôi xinh đẹp thôi sao?

Tôi tưởng cậu ngốc không hiểu chuyện, vậy mà bỏ qua chuyện cậu chính là đàn ông, cũng có bệnh chung của đàn ông.

Vậy cậu …’ Cô nở một nụ cười ranh mãnh, quỳ gối trên nệm, bò qua phía cậu ta.

“Vậy cậu có muốn tôi cho cậu xem không!”

Cô ấy mặc một chiếc áo len rộng, khi nghiêng người vẫn có thể nhìn thấy những đường cong bên trong đường viền cổ áo của cô ấy.

Cô tuy rằng nhỏ nhắn gầy gò, dáng người cũng không phải ốm, trước sau lồi lõm, chẳng qua là do ăn mặc nên không nhận ra mà thôi.

Không biết bao nhiêu người đàn ông ứa nước miếng, khao khát được chết dưới làn váy màu hạt lựu của cô.

Phó Thanh Viên ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn thấy cô bò tới, cậu vô thức lùi lại phía sau, lui lại đến sát tường.