Chương 1783
“Tôi là hiệu trưởng trường đại học?
Tôi từng bước đi tới ngày hôm nay, dạy dỗ không biết bao nhiêu học trò, nhưng có thể dạy dỗ con gái tôi tới mức không phân tốt xấu, không còn lí trí, lại bị kẻ này làm mê muội đi!”
“Tôi không đồng ý chuyện của hai người, con cũng không được ra ngoài, con thành thật ở nhà cho bố! Để mẹ con trông chừng con hai mươi tư tiếng, nếu dám ra ngoài, bố liền đánh gấy chân con! Khụ khụ…”
Bố Chu lập tức ho khan, sắc mặt khó coi như là màu gan lợn, vô cùng giận giữ.
Mẹ Châu lập tức lấy thuốc lại, mau chóng giúp ông uống.
Tế Châu Vũ thấy ông như vậy, vô cùng đau lòng, muốn nói gì đó, lại bị mẹ Châu ngăn lại.
“Con ít nói đi, con thật sự muốn vì một người đàn ông mà làm bố con tức chết sao? Sức khỏe bố con không được tốt, cũng không phải con không biết!”
Châu Vũ nghe tới đây, tất cả mọi lời vừa ra tới miệng lại nuốt vào trong.
Cô ấy mím môi, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Cô ấy quay đầu nhìn Phó Thiết Ảnh.
Ánh mắt phiếm hồng.
Lế nào bọn họ thực sự có duyên mà không có phận, cả đời này không thể đi cùng nhau sao?
Cô ấy cho rằng bố mẹ mình có thể phóng khoáng tiếp thu chuyện này, nhưng lại không ngờ chuyện này lại đả kích họ tới vậy.
Bố cô ấy đã biết thân phận của Phó Thiết Ảnh rồi, thậm chí còn nhìn thấy video quay lại hôn lễ ngày hôm đó, hiện † rường cực kỳ hôn loạn.
Video này không cần đoán cũng biết ai gửi tới, chắc chắn là người bên Phó Minh Nam, chỉ có ông ta muốn dồn Phó Thiết Ảnh vào chỗ chết.
Phó Thiết Ảnh đối diện với tâm nhìn của cô ấy, cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau lòng lúc này của cô ấy.
“Mọi người về trước đi ạ, sức khỏe bố con không tốt, không tiện gặp khách “
“Em đi với anh.”
Phó Thiết Ảnh giữ tay cô ấy.
“Cậu buông con gái tôi ra, một tên xã hội đen như cậu, biết luật còn phạm luật, có tư cách gì đòi lấy con gái tôi!”
Mà Phó Thiết Ảnh căn bản không nhìn bố Châu, ánh mắt nhìn đến người Châu Vũ.
“Ngoài sự chấp nhận của bố mẹ, cái khác anh đều có thể cho em, em đi với anh được không?”
“Nhưng, điều này đối với em mà nói rất quan trọng.”
“Anh về đi, sau này… hãng nói.”
“Cái gì mà về sau hãng nói, con chẳng có gì để nói cả, hai người cả đời này chẳng có gì để nói cả, đừng mong cùng nhau!”
Bố Châu tức giận vừa ho khan vừa hung hăng nói.
Châu Vũ nghe được lời này, nước mắt như từng hạt châu lớn mà rơi xuống, làm ướt hai hàng mi.
“Không, lần này em bắt buộc phải về với tôi, bệnh của em không thể kéo dài đ âu. Sau này, cái gì tôi cũng nghe em, cho dù dùng cái chết để đền tội, tôi cũng có thể. Nhưng bây giờ, em bắt b uộc phải đi với tôi.”