Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1778




Chương 1778

Không phản bác, lại thấy mình như thăng ngốc!

Tính tình của anh ta đã thu liễm rất nhiều, đâu còn vừa xấu xa vừa cứng ngoắc, đâu còn giống như đá nữa.

Nói riêng thì thôi đi, lại còn nói trước mặt người con gái của anh ta.

Anh ta có cần thể diện hay không chứ?

“Được rồi, ông cũng đừng dạy dỗ thằng bé nữa, Châu Vũ còn ở đây đấy.

Ngày mai mẹ với bố con cùng đi, chúng †a cũng muốn giúp con, xem các con thành đôi. Tới năm mới rồi, hận thù cứ bỏ đi đã, đón tết cho tốt, cả nhà đoàn tụ.”

Úy Như phải ra mặt, mới hòa giải được rất nhiều.

Châu Vũ kéo tay anh ta, cười tít mắt nói: “Vậy cực khổ chú dì quá rồi! Con đưa anh ấy đi tản bộ chút, ăn nhiều rồi, phải tiêu hóa.”

Cô ấy kéo Phó Thiết Ảnh đang đen cả mặt đi. , Vừa ra khỏi cửa cô ấy liền nói: “Được rồi, đừng không vui nữa, bố anh nói đúng đấy. Nếu họ không ra mặt, anh có thể không nói được với bố em đâu.”

“Anh thực sự kém cỏi như vậy?

Người ghét ma hờn, lấy anh cũng sẽ trở thành như vậy?”

“Anh muốn nghe lời thật lòng à?”

Anh ta nghe tới đây, nháy mắt liền hiểu rõ.

“Hay là em đừng nói thì hơn.”

“Anh cưới con gái nhà khác thì dễ nói, vì tiền vì quyền, anh đều không thiếu. Nhưng bố mẹ em là giáo viên, không màng danh lợi, không mong tiền tài, chỉ mong sống qua ngày ổn định.”

“Anh vốn không phải người yên phận, sao có thể khiến họ yên tâm? Nếu anh thực sự muốn cưới em, vậy chút ấm ức này thì chịu đi. Hay là anh vốn không muốn cưới em, lúc này đây mới chịu chút ngăn cản, anh đã không kiên nhãn rồi?”

“Không có.”

Phó Thiết Ảnh lập tức nói: “Tuy nhờ bọn họ giúp đỡ, trong lòng anh không vui, nhưng…vì em, cái gì anh cũng có thể nhịn.”

“Phó Thiết Ảnh, từ trước tới này không phải anh nhãn nhịn họ, mà là họ bao dung anh. Anh là người bị hại, bọn họ xa cách với máu mủ của mình bao năm nay, cũng là người bị hại. Anh có thể tổn thương bọn họ một cách quá đáng, nhưng họ không thể. Bởi vì anh là con trai của họ, từ xưa tới nay bố mẹ đều như vậy, vì con cái trả giá tất cả thảy.”

“Anh không thể trách họ cho anh sinh mệnh, lại không phụ trách. Bọn họ muốn, nhưng không làm được. Anh cũng không còn nhỏ rồi, lý lẽ đều hiểu được, anh chỉ là không buông xuống được thôi.”

“Mà em nhiều nhất chỉ nói ra tiếng lòng của anh, tháo gỡ trái tim anh mà thôi. Những người khác nói những lời này, chắc chắn anh không thích nghe, nhưng em nói, cho dù anh không thích nghe, anh cũng phải nhịn”

“Cũng như em hiểu rõ, biết rõ anh không thích nghe, vẫn nói hết toàn bộ.”

“Bởi vì anh như thế em cũng hết cách rồi!”

Châu Vũ trêu ghẹo nói, đáy mắt toàn là ý cười xấu.

Phó Thiết Ảnh không biết nên cười hay không, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh thua dưới tay em rồi, em nói không hề sai, từng câu từng chữ đều trúng trọng tâm.”

“Vậy anh dự định thay đổi sao?”

Cô tò mò hỏi.