Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1772




Chương 1772

“Nhưng, sự khác biệt giữa tôi và Cố Thành Trung, hắn em thấy được, anh em ruột, ha. Ba chữ này thật là châm chọc! Tôi chính là tôi, không muốn sống dưới cái bóng của anh ta.”

“Anh làm tôi nhớ tới một người.”

Châu Vũ cẩn thận suy nghĩ, trong đầu bỗng hiện ra một nhân vật trong thần thoại.

“Anh đã nghe qua chuyện của Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mỹ Hầu chưa?

Hai người đó cũng giống y hệt nhau, đều có phép thuật mạnh mẽ. Anh biết vì sao Lục Nhĩ Mỹ Hầu muốn diệt trừ Tôn Ngộ Không không?”

“..

Phó Thiết Ảnh nghe tới cái này, sắc mặt có hơi kém, vua khỉ thật giả là câu chuyện cổ nhà nhà đều biết, đến đứa trẻ con cũng biết, cho dù anh ta không xem những cái này, ít nhiều cũng biết một chút.

Anh ta mím môi, không tiếp lời, cũng không nhìn cô ấy, bởi vì… thiếu tự tin.

“Bởi vì Lục Nhĩ Mỹ Hầu biết, chỉ cần có Tôn Ngộ Không, bản thân sẽ luôn sống dưới bóng của người kia. Nó trừng trị cái ác, làm việc thiện, người khác sẽ cho răng là Tôn Ngộ Không làm. Cho nên nó không muốn làm người tốt, muốn thay đổi chuyện này. Nó cũng từng học Tôn Ngộ Không, muốn làm giả thành thật, thay thế Tôn Ngộ Không đi tây thiên thỉnh kinh. Nhưng tính cách của nó lại độc ác, không thay đổi được, ngược lại còn là nỗi phiền toái của mấy sư đồ.”

“Anh chính là Lục Nhĩ Mỹ Hầu đó, anh làm người tốt cũng chỉ sống dưới cái bóng của Cố Thành Trung, thế nên anh dứt khoát đổi tính, làm một người cực kỳ xấu, khiến anh ấy đau đầu phiền toái, muốn loại bỏ anh nhưng lại không loại bỏ được. Ban đầu anh trở thành anh ấy, trở thành dáng vẻ muốn làm gì thì làm, khiến mọi người phải võ tay khen ngợi, thực ra anh rất là kiêu ngoại, anh là muốn khoe khoang cho Cố Thành Trung xem.”

“Phó Thiết Ảnh, anh không sợ chết, anh chính là sợ thua Cố Thành Trung mà thôi. Anh có thể cúi đầu nhận lỗi với bất kì ai, nhưng anh ấy thì không. Anh xem, vết thương ở tay anh chính là minh chứng tốt nhất.”

“Châu Vũ, vậy em có biết không, anh còn có dáng vẻ sợ hãi nhất.”

Anh ta nhìn về phía Châu Vũ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng mà cô ấy chưa từng thấy qua.

Cô ấy ngây người, hỏi tiếp theo lời của anh ta: “Anh còn sợ cái gì?”

“Thật ra, anh không phải sợ nhất là thua Cố Thành Trung, mà là…sợ mất đi em. Tôi có thể nhận thua, tôi có thể đi chết, nhưng không thể không có em.”

Châu Vũ nghe tới đây, cả người đều ngây ra.

Mắt dần ẩm ướt, không nhịn được mà xông lên phía trước ôm lấy cổ anh †a. Nước mắt rơi khắp mặt, làm ướt áo anh ta.

“Phó Thiết Ảnh, trong mắt em, anh chính là anh, Lục Nhĩ Mỹ Hầu cũng là Lục Nhĩ Mỹ Hầu. Anh không cần phải đi học bắt chước anh ấy, học không xong thì làm người xấu. Anh chính là anh mà, vì sao phải làm cái bóng cho người khác. Cách anh làm việc, từng hành động tay chân của anh, đều không giống anh ấy.”

“Anh không cần phải so bì với anh ấy, từ trước tới giờ anh không hề thua, anh còn có em, sẽ không thua vì em.”

“Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, anh phải trải qua cái gì cũng được.”

Bàn tay to lớn của anh ta ôm lấy eo Châu Vũ, vùi đầu vào sâu hõm cổ cô ấy, tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô ấy.

Có một loại ma lực, cô ấy có thể dễ dàng ổn định trái tim bất ổn không yên của mình.

Rất nhanh, người hầu tới truyền lời, nói cơm tất niên đã xong, phải xuống dưới ăn cơm rồi.

Châu Vũ buông anh ta ra, nói: “Xuống dưới ăn cơm thôi, chúng ta đã tới tay không, làm phiền mọi người quá, nên cho mọi người tí thể diện, cái này không bỏ qua được. Nếu để bố em biết, nhất định sẽ mắng chết em.”