Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1767




Chương 1767

Cố Thành Trung nhíu mày, không nhanh không chậm nói.

Úy Như nhìn bộ dáng của cậu mà khóc không thành tiếng, bà ta muốn tiến lên đỡ cậu ta vào trong nhà.

Nhưng còn chưa bước được hai bước đã bị Phó Thiết Ảnh ngăn cản.

“Bà chủ Cố xin dừng bước, tôi cũng không phải con trai bà, bà cũng không tội gì phải rơi nước mắt vì tôi.”

“Cái thằng bé này!” Cố Chí Thanh tức giận nói.

“Mẹ biết….. Mẹ biết những năm qua con đã phải chịu khổ, là mẹ không tốt, là mẹ sinh con ra mà không nuôi dưỡng con, là lỗi của mẹ…… Con muốn mẹ làm gì mẹ đều nguyện ý, mẹ chỉ xin con đừng như vậy, người một nhà chúng ta sum vầy thì tốt biết bao?”

“Sum vầy? Tôi vẫn luôn lẻ lơi một mình, ăn uống một mình, đọc sách viết chữ một mình, không có bạn bè, không có anh em, không có bố mẹ. Bên cạnh tôi cũng chỉ có sát thủ liếm máu mà sống, ân sư của tôi không dạy tôi cách đối nhân xử thế, mà….. Dạy tôi cách giết người, không để người ta giết hại.”

“Tôi chưa từng được sống những tháng ngày vui vẻ, trước đây tôi cũng đã từng nghĩ đến nhưng không được nên sau này tôi cũng đã không nghĩ đến nữa rồi. Tôi cũng không có cảm nhận được nhà họ Gố là chốn tôi về, tôi lưu lạc một mình quen rồi, thêm nhiều người như vậy ngược lại khiến tôi không biết nên chung sống thế nào. Nếu như bà thực sự cảm thấy mắc nợ tôi thì bà hãy khuyên Cố Thành Trung, cái mạng này của tôi, bà muốn xử lý thế nào cũng được.”

“Con là đứa con mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, mẹ sao có thể tùy ý xử lý chứ, con muốn mạng của mẹ hải Con trai, con trai…….”

Úy Như khóc không ra tiếng, đau đớn đến thấu xương.

Cố Chí Thanh cũng trầm mặc theo, đôi mắt già nua vẩn đục.

Người duy nhất có quyền quyết định ở đây chỉ có Cố Thành Trung.

“Tôi chỉ từng nghe chuyện Na Tra cắt thịt lóc xương trả lại mẹ cha, nhưng lại chẳng ngờ chuyện đó vậy mà lại xảy ra trong nhà mình. Phó Thiết Ảnh, cậu kiên cường rắn rỏi thật đấy, thà bỏ mạng cũng không nhận lại nhà họ GốiI Vậy được, tôi cho cậu hai lựa chọn, dập đầu ba lần, gọi bố mẹ một tiếng bố mẹ, hoặc là cắt từng miếng thịt trên người cậu xuống, trả lại cả xương cốt máu thịt!”

Cố Thành Trung thẳng tay lấy con dao gấp Thụy Sĩ vô cùng sắc bén trên người xuống ném đến trước đầu gối Phó Thiết Ảnh.

Ánh trăng rét lạnh chiếu lên con dao khúc xạ ra ánh sáng quỷ dị khác thường.

“Thằng ba, con làm cái gì đấy hả?”

Úy Như quýnh lên.

“Cậu ta cũng không cần cái mạng này nữa thì mẹ còn để ý đến cậu ta làm gì?” Anh lạnh lùng nói, thái độ vô cùng cương quyết: “Phó Thiết Ảnh, cậu chọn đi! Chỉ cân cậu chọn vế trước thì Cố Thành Trung tôi có cái gì, Phó Thiết Ảnh cậu cũng sẽ có cái đấy. Hễ là chuyện của cậu thì dù có nước sôi lửa bỏng, tôi đây có chết cũng không từ. Chỉ cần cậu nhận cái nhà này, nhận người anh là tôi đây thì cậu chính là một phần của nhà họ Gối”

“Tôi không cần, cái nhà này không có cũng chẳng sao. Châu Vũ đã cho tôi một mái nhà rồi, chuyện này…. Đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì cả.”

Phó Thiết Ảnh yếu ớt nói.

Cậu ta cũng có chấp nhất của riêng mình, cậu ta không cần người khác thương hại bố thí.

Cậu ta không muốn phô bày ra dáng vẻ chật vật của mình trước mặt Cố Thành Trung nhất.

Nhưng lúc cậu ta bị người ta khống chế cơ thể, hồn phách đều đã bị anh nhìn thấy hết, đây cũng chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với Phó Thiết Ảnh.