Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1751




Chương 1751

Mà lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng, nhân viên y tế đang vội vàng chạy đến.

Hứa Trúc Linh trợn to hai mắt, đôi đồng tử thu hẹp lại, nhìn anh chằm chằm.

Khi đẩy cánh cửa ra, người đàn ông cũng buông ra và rời đi, khuôn mặt cũng để lộ ra một chút lờ mờ đỏ hồng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng theo.

Cô… Là cô hoa mắt sao? Ấy vậy mà lại thấy Cố Thành Trung đỏ mặt á?

Đây đúng thật là mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.

Hứa Trúc Linh để mặc cho các bác sĩ kia sắp xếp, mà ánh mắt của cô vẫn dán chặt trên người anh.

Anh ấy đang né tránh ánh mắt mình, đây không phải là xấu hổ thì là gì?

Cố Thành Trung vậy mà lại xấu hổ, quái lạ?

Rốt cuộc thì mình đã tỉnh táo, hay là còn đang mong muốn một giấc mơ nào khác?

Bác sĩ đã kiểm tra đầy đủ, nói rằng cô không có vấn đề gì khác cả, sau này chỉ cần an dưỡng như bình thường là tốt rồi.

Sau khi tiễn bác sĩ về, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn ấy và nói: “Cố Thành Trung… Anh đang xấu hổ cái gì hả?”

“Đều là vợ chồng với nhau cả, anh hôn em, tại sao… tại sao lại phải đỏ mặt? Có đúng là em đang năm mơ hay không hả?”

Cô tự cấu mình, đau dữ dội, cả hai mắt đều đỏ hoe.

Cố Thành Trung vội vàng bước đến, tức giận gõ vào đầu cô một cái, nói: “Em cấu anh, chẳng phải là sẽ biết được anh có đau hay không hả, em cấu mình làm gì?”

“Không phải là mơ? Em… em làm sao vậy? Đã hiểu chưa?”

“Anh xin em đó, anh cũng cần phải có chút mặt mũi chứ, tự dưng khiến anh phải nói mấy lời đường mật này, anh không nói được đâu, tốn quá nhiều sức lực. Nhưng mà, anh có thể dùng hành động để trả lời em, anh sẽ yêu thương lo lắng cho em cả đời.”

“Cả đời này, anh cũng sẽ không buông tay em nữa, em cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa!”

Anh nắm chặt lấy tay cô, từng câu từng chữ vô cùng sâu lắng.

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, vừa cười vừa nói.

“Cố Thành Trung, anh có đang hiểu sai về hai chữ tình yêu này không, cũng không phải là những từ ngữ hoa mỹ, mà chính là lời yêu thương. Trong mắt em, những lời anh nói chính là lời yêu thương, bất cứ những thứ gì chạm được đến trái tim em, đều là những lời yêu thương cả.”

“Dù cho anh có nói một câu anh yêu em, anh nhớ em rất ngắn ngủn, nhưng đều là lời yêu thương cả, có biết không?”

“Anh yêu em.”

“Anh nhớ em.”

Cô vừa dứt lời, không nghĩ rằng một giọng nói trâm thấp khàn khàn của Cố Thành Trung lại vang lên bên tai, khiến cho toàn thân cô run lên và nhìn anh kinh ngạc.

Anh cũng tự nhìn lại chính mình, nét mặt rất chú tâm, phản chiếu được hình ảnh nho nhỏ của mình bên trong.

Tất cả mọi thứ trên đời, chỉ có chính mình là có thể được tùy thích bài trí trong mắt anh.

Thế giới trong mắt anh, chính là duy nhất.