Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1737




Chương 1737

“Đừng lo lăng, Cố Chí Thanh, đợi sau khi giải quyết Cố Thành Trung thì tôi sẽ giải quyết cả anh nữa! Họ của đứa trẻ này là Phó chứ không phải là Cố! Anh có biết tôi đã chờ đợi ngày này bao lâu không? Ha ha ha…”

Phó Minh Nam hét lên một tiếng điên cuồng.

Nhà thờ rất rộng, lúc này trông nó rất trống trải, tiếng cười của ông ta vang vọng khắp căn phòng.

Phó Thiết Ảnh: “Cố Thành Trung, cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, nhưng thật đáng tiếc… chí hướng của chúng ta lại khác nhau nên đã được định sẵn sẽ không thể đi cùng nhau.”

Nói đến đây anh ta giơ tay lên, nhưng lại không thể bấm cò.

Anh ta không thể ra tay với người thân của mình.

Anh cũng muốn Phó Thiết Ảnh quay đầu, không muốn để anh ta từ bỏ cơ hội cuối cùng.

“Tôi và anh ngang tài ngang sức, anh chưa chắc đã nhanh hơn tôi!”

“Vậy hãy thử đi…

Giọng của Phó Thiết Ảnh còn chưa kịp vang lên thì không ngờ ánh đèn trên tầng cao nhất lại nhấp nháy liên tục.

Mặc dù là ban ngày, nhưng cửa trong nhà đều đóng chặt, cửa sổ cũng khép kín, chỉ có một phần bị nổ vỡ tan tành là lộ ra chút ánh sáng.

Căn phòng không còn được chiếu sáng rực rỡ mà biến thành giống như một buổi tối mờ mịt.

Ngay vào lúc này, ngọn đèn kêu bụp một tiếng rồi phụt tắt.

“Đừng nhúc nhích, các người đã bị bao vây rồi.”

Từ trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh có chút khàn khàn, là một giọng nam trầm và nặng.

Không phải là giọng nói mà họ quen thuộc.

“Là ai đang giả ma giả quỷ.”

Khi tất cả mọi người đều thất thần, chỉ có Phó Minh Tước là nhíu mày thật chặt.

Có phải là động tĩnh của phòng giám sát không?

Vào lúc này, Hứa Trúc Linh đã căng thẳng muốn chết, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô đang loay hoay trong phòng theo dõi nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Cô không thể cứ ngồi chờ chết được, may mà ở đây còn có người của Phó Minh Tước có thể giúp đỡ cô một chút.

Hơn nữa cô phát hiện có một cái loa trong phòng giám sát chuyên dùng để phát những bài hát mừng trong Kinh thánh.

Cô bảo người khác giúp mình đánh lạc hướng, còn cô lặng lẽ mò mâm đi xuống từ tầng cao nhất với một vài ‘vũ khí.”

“Phó Minh Nam, ông cho răng ông có thể còn sống mà thoát ra sao?”

“Rốt cuộc mày là ai?”

Phó Minh Nam cau mày nhìn xung quanh, nhưng xung quanh trống rồng chẳng có một bóng người.

Người trong phòng giám sát cũng rất lúng túng, không biết phải nói gì nên chỉ có thể nói lung tung để trì hoãn thời gian. ữ “Tôi chính là người sẽ giết ông, những người ông xúc phạm trong bao năm qua còn ít sao? Ông đã quên cái đêm giông bão hơn mười năm trước rồi sao?”