Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1735




“Đưa tôi…” Phó Thiết Ảnh kích động bật người muốn cướp, lại không ngờ Nhạc Tư nhấc chân đá mạnh vào người anh.

Anh bất ngờ không kịp phòng ngã nhào, hai đầu gối đập mạnh xuống đất, trong mắt đầy sát ý nhìn về phía Nhạc Tư.

“Cậu chủ muốn vô lễ với ông chủ sao? Thật to gan.”

“Anh thật trung thành hộ chủ!”

“Là ông chủ cứu một mạng hèn của tôi trước, tôi chính là con chó trung thành nhất của ông chủ!”

Nhạc Tư quỳ xuống đất, từng câu từng chữ vang dội.

Phó Thiết Ảnh khép mị, thật lâu không nói thêm gì.

Cuối cùng anh chợt ngửa đầu cười ha hả, quay sang Châu Vũ.

“Em nói anh cần tin tưởng người khác, bảo anh học làm người… nhưng người ấy à… thật là không bằng súc vật, không xứng làm người. Vậy sao anh phải học làm người chứ? Anh làm dã thú không tốt hơn sao?”

Hai tay anh dần thu lại, móng tay quét qua mặt đất vang lên từng tiếng ken két chói tai. ; Phó Thiết Ảnh đứng lên, gương mặt lạnh băng đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng ở hai người trước mặt liền trở nên hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt kia… đầy cưồng dại, không có tình cảm, là một loại khát máu của dã thú.

Châu Vũ vừa thấy ánh mắt kia liền trái tim cũng run lên.

Khó lắm anh mới buông mọi đề phòng, bắt đầu đặt lòng tin lên người bên cạnh mình, lại không ngờ bị người bồi một kích trí mạng.

Sao anh có thể thừa nhận được sự phản bội này?

Nếu anh vì cô mà bị Phó Minh Nam khống chế thì không bằng để cô chết tốt lắm!

“Phó Thiết Ảnh!” Cô gọi anh.

Phó Thiết Ảnh nghe tiếng Châu Vũ thì ánh mắt thoáng dịu đi một chút.

Anh nhìn cô, không nói gì.

“Trên đời này ai cũng có thể phản bội anh, phụ anh, nhưng Châu Vũ không như thết Em có thể mặc áo cưới vì anh, đời này đã không uổng phí rồi! Đừng vì một người mà vứt bỏ lòng tin với cả thế giới, trong thế giới của anh còn có eml”

Kiếp sau…

Hẹn kiếp sau một đời yêu thương, một đời sống trọn vẹn!

Đời này… đến đây thôi.

Những lời này nghẹn trong cổ họng Châu Vũ, không thể thốt thành lời.

Cô nhìn anh chăm chằm không rời, mắt đong đầy nước. Ánh mắt này như vượt núi băng sông, qua ngàn vạn năm mà đọng lại.

Chẳng sợ nước mắt làm nhòe mắt cô, chỉ có hình dáng anh ngày càng rõ ràng, bởi vì… bóng hình này đã sớm khắc sâu trong tim cô, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Cuối cùng, Châu Vũ đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má.

Mà giây kế tiếp, cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay cầm súng của mục sư, mặc cho súng chĩa vào đầu mình, nhấn cò súng.

“Không!”

Phó Thiết Ảnh chưa từng dời mắt khỏi cô, thấy cô làm như thế thì trái tim nghẹn cứng, nhanh chóng chạy tới.