“Yên tâm, anh thua thiệt em quá nhiều, dù anh liều bộ xương già này cũng sẽ đưa hai đứa con trai bình an trở an ve.
Cố Chí Thanh nhìn bà chăm chú, chậm rãi cam đoan.
Úy Như nghe vậy thì cắn chặt môi, rưng rưng nhìn Phó Thiết Ảnh.
Mà Phó Thiết Ảnh chỉ bình thản liếc nhìn bà một cái, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Úy Như đau đớn vô cùng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, theo người của Cố Chí Thanh rời đi. : Nơi này cũng chỉ còn cha và con, chú và cháu…
Nhưng quan hệ của bọn họ đã rối ren đã đến mức ông chết tôi sống rồi.
“Không ngờ các người lại liên thủ lại, đều muốn mạng của tao đúng không?”
Phó Minh Nam cười ha hả, đối mặt với đám người hăm hè như vậy lại hoàn toàn không bối rối.
“Sao nào? Ông nghĩ ông còn thoát được chắc?”
“Tao chôn thuốc nổ quanh giáo đường rồi, ngay cả dưới chân chúng ta cũng chứa đầy thuốc nổ. Cho dù tao chết ở đây các người cũng không thoát được, huống chỉ tao lại không dễ chết như thết”
Ông ta vừa dứt lời, một người từ đằng sau bước ra, gác súng lên thái dương của Châu Vũ.
Người này chính là mục sư vừa rồi, ông ta nhân lúc hỗn loạn trốn sau cây cột, vừa vặn lúc này xông ra bắt được Châu Vũ.
Phó Thiết Ảnh lập tức luống cuống.
“Thả cô ấy ral” Ề “Mày cho rằng tao thả nó thì nó có thể sống được à?” Tạ Quế Anh đã bị tao †ìm được rồi, cô ta cũng đã làm ra thuốc giải, một viên duy nhất này đây.”
“Ông tưởng tôi sẽ tin lời ông nói sao? Tạ Quế Anh đang ở trong tay Nhạc Nhi “Mà Nhạc Tư là người của taol”
Phó Minh Nam cười lạnh, từng câu từng chữ bâng quơ như đang nói chuyện thời tiết.
Phó Thiết Ảnh nghe ông ta nói thế thì toàn thân căng chặt.
Mà đúng lúc này, Nhạc Tư từ tâng hai đi xuống, cung kính đứng sau lưng Phó Minh Nam.
“Thuộc hạ nằm vùng sáu năm, cuối cùng cũng đạt được sự tín nhiệm của cậu chủ. Chỉ là… thuộc hạ ngu dốt, không phát hiện bọn họ trộm long tráo phụng, trao đổi thân phận. Là thuộc hạ không có ánh mắt…”
Chuyện Phó Thiết Ảnh và Cố Thành Trung trao đổi thân phận không nói cho Nhạc Tư không phải vì không tin anh ta, mà vì người biết càng ít thì càng an toàn mà thôi.
Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Nhạc Tư đã sớm phản bội.
Nhạc Tư nói xong liền nhìn thoáng qua Phó Thiết Ảnh, lại bắt gặp ánh mắt Phó Thiết Ảnh thoáng nheo lại đầy nguy hiểm, mắt phượng nhiễm đỏ tựa như dã thú trong cơn cuồng loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cho người một đòn trí mạng.
Nhạc Tư nhìn đối phương thật sâu, sau đó thu hồi tâm mắt.
“Không trách cậu, nó quá gian xảo.
Súc sinh nuôi lớn rồi lại liên hợp với người ngoài căn ngược lại người nuôi nó. Nó đã quên công ơn tao đào tạo nó suốt bao năm nay, quên tao cứu nó khỏi bãi xác thế nào rồi!
Đúng rồi, Tạ Quế Anh đâu?
Tạ Quế Anh đã bị nhốt lại rồi, đây là thuốc giải.
Nhạc Tư dùng hai tay đưa một chiếc hộp qua, bên trong là viên thuốc màu trắng.