Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1702




Chương 1702

“Không phải con gái các em đều thích một người đàn ông trưởng thành sao? Tính trẻ con… quá ấu trĩ rồi.”

Cố Thành Trung khẽ cau mày, sợ rằng Hứa Trúc Linh sẽ không thích điểm nào trên người.

Tình yêu của Cố Thành Trùng, không bao giờ buộc cô phải thoả hiệp, vần là tự mình thay đổi từng tí một.

Cô thích một người tốt, anh sẽ cố gắng trở thành một người tốt.

Tất cả các mặt xấu sẽ luôn ẩn chìm trong bóng tối, không để cho cô thấy, chỉ sợ răng vẻ hào nhoáng bên ngoài vân làm cô thất vọng.

Hứa Trúc Linh nghe xong lắc đầu nhẹ, “Mỗi người ai cũng đều có mặt trẻ con, cho dù như tuổi của anh rồi, trưởng thành và ổn định rồi, đạt được thành công trong sự nghiệp, lại thông minh sắc sảo đi chăng nữa. Không có nghĩa là lúc nào cũng giữ như thế này được, thật sự rất mệt mỏi. Trước mặt em, anh có thể là một người dễ gần hơn, tính tình cũng rất tốt. Anh có thể cùng em xếp hàng khắp các con đường ngõ hẽm chỉ để mua đồ hầm, và có thể chhen chúc vào siêu thị để mua rau sạch với giá ưu đãi, lại có tểh lượn lờ với em trước cổng trường chỉ để mua que kem với giá một đồng.

“Cố Thành Trung, em thấy anh rất trưởng thành ở thế giới bên ngoài, dường như bất khả chiến bại. Em đã từng thấy anh chăm sóc em rất chu đáo, rất tỉ mỉ, rất toàn diện. Em đã từng chứng kiến anh trút bỏ mọi phòng bị †rước mặt em, có thẻ mong manh, có thể trẻ con, và có thể ngây thơ nữa.”

“Cố Thành Trung, em không quan tâm anh trông như thế nào trước mặt người khác, em chỉ muốn yêu cầu anh, ở trước mặt em, hãy là chính bản thân anh. Khi đau anh cứ việc la hét, đây không phải là điều xấu hổ, anh có da có thịt, anh sẽ sinh ra, rồi già đi, rồi bệnh tật, rồi mất đi, vì sao anh lại muốn tỏ ra mạnh mẽ hơn những người khác? Ở trước mặt em, anh không thể tự ý tự tại như vậy, khi nào anh mới có thể làm được?”

“Tất cả những mặt khác của anh em đều đã thấy hết rồi, đến nổi mà, Cố Thành Trung, em cảm thấy bản thân em rất may mắn.

Hứa Trúc Linh nhìn anh với vẻ tha thiết, bàn tay nhỏ bé đặt trong bàn tay rộng của anh.

Cố Thành Trung đã bị khuất phục bởi những lời nói này, trái tim anh đã trở nên mềm mại.

Anh dang rộng tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, luồn đôi tay to lớn của anh qua tóc cô xoa đầu một cách nhẹ nhàng.

“Anh cũng cảm thấy rất may mắn, mới có thể gặp em vào năm mười tám tuổi và bước vào cuộc đời anh, Mọi thứ không quá sớm cũng không quá muộn, rất nhẹ nhàng vừa đúng lúc.

Nếu như một người có tận mười khuôn mặt, anh nhìn thấy được một trăm phần trăm gương mặt của Hứa Trúc Linh, và cô chỉ nhìn được chín phần mười gương mặt của anh.

Và gương mặt cuối cùng đó, là người xấu.

Cô không thể thấy được, bây giờ không thể thấy và về sau cũng vậy.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể thấy!

Nếu như không gặp được cô, có lẽ anh đã trở nên như Phó Thiết Ảnh hiện tại.

Cho nên, anh đối với Phó Thiết Ảnh không lạ lẫm gì, vì anh biết rất rõ, đây rố ràng là bản sao khác của anh.

Sâu như địa ngục, chân lấn sâu đến nổi trò lên không được.

Không có ai mở rộng vòng tay nắm lấy anh, cái cảm giác cô độc đó, khiến anh rất bơ vơ và lạc lõng.

Cho nên, anh để cho Phó Thiết Ảnh phải suy nghĩ, cách trả nợ của Châu Vũ.

Anh có thể oán hận cả thế giới, nhưng không thể oán hận người con gái này.

Mọi người có thể nợ anh ta, nhưng Châu Vũ không thể nợ anh ta.

Ngược lại, anh ta đã nợ Châu Vũ rất rất nhiều.