Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1695




Chương 1695

“Bắt chước người không chỉ cần nỗ lực bề ngoài, mà còn phải dùng đầu óc!”

Cố Thành Trung nói xong hít một hơi, ho khan vài tiếng, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

“Anh ổn chứ?”

“Không sao, tôi không chết được.”

“Anh… tại sao anh lại giúp ánh ấy?

Lúc trước anh ấy muốn hại anh…”

“Cậu ấy có thể không coi tôi là anh em, nhưng tôi coi cậu ấy là anh em của mình, và bố mẹ tôi vấn đang chờ cậu ấy về nhà. Tôi chỉ đang làm những gì mà một người anh trai nên làm. Còn cậu ấy có nhận hay không đó là một chuyện khác. Tôi chỉ hy vọng rằng lần này cậu ấy có thể hoàn toàn thoát khỏi Phó Minh Nam. “

“Nợ của cậu ấy và nhà họ Cố đã được giải quyết hết rồi.”

Châu Vũ trâm ngâm khi nghe được lời nói đó.

Cô không biết họ đã đạt được thỏa thuận gì, nhưng nó hẳn là rất nguy hiểm.

Cô biết Cố Thành Trung bị thương, dù sao cũng ở chỗ Phó Minh Tước mấy ngày.

Mỗi phát súng đều là thật, dù không chết cũng sống dở chết dở.

Đến nay mới vừa qua mười ngày, nếu là người khác, có lẽ vẫn còn nằm ở trên giường, nhưng Cố Thành Trung đã có thể thoải mái đứng lên đi lại.

Chỉ với sức lực tàn bạo mà anh đánh người khi nấy, ai có thể tin rằng đây là dáng vẻ của một bệnh nhân?

“Vậy thì … chị Trúc Linh biết anh đến đây không?”

Cô không khỏi nghi ngờ hỏi.

Nếu cô là Hứa Trúc Linh, biết anh có thương tích, cô sẽ không bao giờ để anh làm chuyện nguy hiểm như vậy.

“Cô ấy biết.’ Anh nói nhẹ, lông mày và ánh mắt dịu đi rất nhiều khi nhắc đến Hứa Trúc Linh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh hiện lên trong đầu, vẻ mặt dịu dàng.

Lần này, anh không có giấu giếm.

“Vậy chị Trúc Linh sao có thể để anh làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

“Bởi vì cô ấy biết cô ấy không thể thuyết phục tôi, cô ấy biết tính khí của tôi. Anh đã quyết định cách đây 5 ngày, nhưng anh vẫn chưa nói ra.

Anh vẫn không nói với Hứa Trúc Linh cho đến ngày hôm trước.

Anh không muốn giấu cô nữa!

Cô ôm chặt lấy anh, không nói một lời, nước mắt rơi xuống ào ào, không thể dừng lại chút nào.

Họ ôm chặt lấy nhau rất lâu, và anh có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi buồn trong cô.

Anh vốn cho rằng câu đầu tiên cô nói là ngăn cản anh, nhưng không ngờ…

“Theo cương vị của một người vợ, em không muốn anh làm chuyện gì mạo hiểm. Nếu anh có chuyện, em và con phải sao?”

“Vả lại, hiện tại anh còn bị thương, cho dù anh khôi phục nhanh hơn người khác, thì sao? Anh là con mèo có chín mạng à? Em sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Anh là người khổng lồ trong mắt người khác, nhưng trong mắt em, anh chỉ là một người thường, anh cũng sẽ đau, cũng sẽ chết! Cho nên em sợ… “