Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1693




Chương 1693

Xuyên thủng da thịt, máu từ từ rơi xuống theo khe hở giữa các ngón tay.

“Con trai … không dám.”

Bốn chữ này, từng chữ, khó khăn chen ra từ kế răng.

“Vậy thì quyết định rồi!” Phó Minh Nam nặng nề võ vai anh, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

“Vậy xin phép bố nuôi cho con đưa cô ấy trở về.”

“Ừm, mấy ngày này con cứ ở đây đi, buổi tối chúng ta cùng nhau uống một ly.”

“Dạ, con trai đều nghe theo bố.”

Sau đó anh xoay người ôm Châu Vũ ở trong góc lên.

Lòng bàn tay anh vẫn còn đầy máu, máu chảy ròng ròng trên mặt đất.

Châu Vũ nép vào vòng tay anh, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng khó có thể nói ra được.

Gương mặt anh đen sạm và đôi lông mày cau lại khiến người nhìn sợ hãi.

Hai người đi ra ngoài, lập tức có người chào hỏi, tựa hồ muốn nhìn bọn họ đi trở về, sợ Phó Thiết Ảnh mang theo Châu Vũ mà bỏ đi giữa chừng.

Khi đến bãi đậu xe, người đàn kia muốn lái xe nhưng bị Phó Thiết Ảnh đuổi đi.

“Tránh ra, tôi lái xe, anh trực tiếp đi nói với bố nuôi, buổi tối uống một ly sảng khoái.”

“Nhưng……

Người đàn ông muốn nói thêm điều gì đó, nhưng anh ta đã bị doạ khi bắt gặp ánh mắt khắc nghiệt và lạnh lùng của anh.

Anh ta nhấp môi, nuốt nước bọt, cuối cùng không dám nói thêm nữa.

Phó Thiết Ảnh đưa Châu Vũ vào trong ghế phụ rồi tự mình lên xe.

Cửa sổ xe đóng chặt, Châu Vũ nhanh chóng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Nếu chỉ có lòng bàn tay bị thương, sao lại p mùi máu lại nông như vậy?

“Anh… anh có sao không? Anh bị thương rồi à?”

Sắc mặt của Phó Thiết Ảnh dần trở nên khó nhìn.

“Biết lái xe không?”

Giọng anh trở nên khàn, đặc bất thường.

“Ừ, nhưng… tôi vừa mới thi không lâu, tôi sợ…”

“Không sao, tôi cần nghỉ ngơi.”

Anh đậu xe vào lề đường và hai người đổi vị trí cho nhau…….

Cô không thắt dây an toàn trước mà lo lắng nhìn anh.

Áo sơ mi trắng của anh đang dần rỉ máu!

“AnH…

Cô lập tức bước tới, cố gắng kiểm tra cơ thể anh, nhưng anh đã né tránh cô.

“Thân thể của tôi chỉ có vợ tôi mới có thể nhìn thấy, những người phụ nữ mơ đi.”

“Tuy nhiên, áo khoác của tôi cô phải đưa tôi. Trong xe có một cái thảm, ngay phía sau cô.”

“Anh… anh không phải là Phó Thiết Ảnh?” Cô kinh ngạc mở to mắt, sợ hãi bịt chặt miệng. “Anh… anh là anh Trung?”