Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1684




Suýt nữa anh ta đã không nhịn được, thực sự trao đổi con tin.

Sắc mặt Châu Vũ nhợt nhạt, do độc †ố ngấm ngày càng sâu Cô ấy nhếch môi cười, muốn trấn an anh ta.

“Con gái anh sẽ không sao đâu.”

“Cô chắc chứ? Phó Thiết Ảnh là người thế nào thì cô hiểu rõ hơn tôi. Anh ta là một con quái vật, không hề có pháp tắc gì cả, người già trẻ nhỏ gì anh †a cũng sẽ ra tay.”

“Anh ấy… thực sự có thay đổi, hiềm nỗi Phó Minh Nam không nuôi dạy anh ấy đàng hoàng. Thật ra… anh ấy có thể trở thành người tốt, anh ấy đã học được rất nhiều điều, anh ấy cũng có lương trị, cũng đã biết phân biệt đúng sai, cũng bắt đầu trân trọng mạng sống của người khác rồi, thật đấy!”

Sợ Phó Minh Tước không tin, cô ấy giương mắt nhìn tha thiết, mong sao anh ta tin tưởng mình lấy một lần.

Hay nói một cách chính xác là tin tưởng Phó Thiết Ảnh một lần.

Thật ra cô ấy rất hoang mang, dĩ nhiên cô ấy hiểu rõ những sự thay đổi của Phó Thiết Ảnh, nhưng vẫn không thực sự chắc chắn, thật lòng rất sợ anh ta sẽ đánh mất lí trí trong cơn giận dữ, ngay đến đứa trẻ cũng không tha.

Nếu như anh ta thực sự làm như vậy thì không thể nào còn có thể cứu rồi được kẻ liều mạng này nữa.

Cô ấy… sẽ từ bỏ hoàn toàn, từ nay về sau, không dính dáng gì đến anh ta nữa.

Đường ai nấy đi, anh ta bước theo con đường sinh tôn của anh ta, còn cô sẽ đi qua cây cầu Nại Hà của mình.

Tâm trạng Phó Minh Tước rối bời, năm đấm siết chặt, những đường gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.

Anh ta không muốn đem mạng sống của Minh Diệp ra đánh cược, bởi anh ta không trả nổi cái giá đó.

Đó là sinh mệnh mà Ngọc Diệp để lại cho anh ta, tiếp nối cho sự tồn tại của cô ấy.

Anh ta đã mất Ngọc Diệp rồi, không thể mất thêm Minh Diệp nữa, “Tôi không thể đánh cược bất cứ thứ gì vào tên điên này được!”

Cuối cùng, Phó Minh Tước lựa chọn từ chối.

Anh ta túm tay cô ấy, chuẩn bị kéo ra khỏi cửa, nhưng Châu Vũ không muốn, cô ấy không muốn quay trở về bên Phó Thiết Ảnh.

“Vậy thì anh… vậy thì anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi gửi tin nhắn `) cho anh ấy.

“Cô định làm gì?”

Tay Châu Vũ run run gõ một dòng chữ và gửi đi.

Cô ấy bảo Phó Thiết Ảnh đưa đứa bé đến nhà họ Quý ngay bây giờ, nếu không cả cuộc đời này sẽ không nói với anh ta một câu, nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.

“Cô tưởng chỉ dựa vào một câu nói vô thưởng vô phạt là có thể khơi dậy lương tâm của thằng điên đó sao?”

“Người không bận tâm khi đọc câu đó dĩ nhiên sẽ thấy vô cảm. Nhưng nếu như người có lòng thì đó sẽ như một câu thân chú.”

Cô ấy siết chặt chiếc điện thoại di động, bản thân cô ấy cũng muốn biết rốt cuộc mình có địa vị thế nào trong lòng anh ta.

Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung chuông, Phó Thiết Ảnh đã trả lời tin nhắn.

“Được.”

Chỉ có một chữ, nhưng Châu Vũ không thể trực tiếp khóc.