Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1680




Chương 1680

Tìm kiếm ba ngày không có kết quả, Phó Thiết Ảnh đã nóng vội mất hết kiên nhấn.

Anh ta có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ Phó Minh Nam, không có tin tức gì liên quan tới Châu Vũ vậy chứng †ỏ rằng bên phía Phó Minh Nam vẫn chưa bắt được người.

Chỉ cần bên đó chưa tìm được, vậy thì anh ta vẫn còn cơ hội.

Phó Thiết Ảnh không tìm được Phó Minh Tước, vậy thì chỉ còn cách dùng chiêu hiểm khiến anh ta tự tới tìm mình.

Mồi dụ duy nhất chính là… Phó Minh Diệp.

Càng gần đến năm mới, thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Người nhà họ Quý cũng trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Duyệt binh cuối năm, tổng kết cuối năm bên phía chính phủ, Quý Mặc Nhiên chạy khắp nơi tham gia thuyết giảng, Quý Quốc Thịnh thì lại buôn bán ở nước ngoài không về.

Quý Cảnh An và Quý Khiêm đã đi bộ đội, năm nay có thể về hay không còn không nói chắc được.

Quý Thiên Kim trở thành người nhàn nhất nhà họ Quý này, không có chuyện gì thì chơi đùa với đứa trẻ.

Minh Diệp đã hiểu chuyện rồi, nhìn cứ như một bà cụ non vậy, mỗi ngày đi học tan học đều cực kỳ ngoan ngoãn, làm bài tập cũng không cần mình chỉ dạy mà mỗi lần đều có thể hoàn thành xuất sắc.

Mỗi lần đón cô bé tan học thì thầy cô đều phải khen cô bé cả một lúc mới chịu thả bọn họ rời đi.

Còn Gố Hy hoặc là ở lại nhà họ Quý vài ngày, hoặc là đón vê bên nhà cũ nhà họ Cố, chạy qua chạy lại cả hai bên cực kỳ vui vẻ, ngược lại không có nhiều thời gian thân cận với bố mẹ cậu.

Quý Thiên Kim vừa đón Minh Diệp về nhà liền phát hiện trong nhà có hơi không đúng lắm.

Có người từng đến đây!

Đây là trực giác chỉ có của phụ nữ, mà trực giác của bà ta trước nay đều luôn rất chuẩn.

Bà ta giao Minh Diệp cho người làm rồi hỏi hôm nay có người nào tới đây không, nhưng người làm lại lắc đầu nói không có.

Vì vậy bà ta liền một mình đi lên lầu, sau đó liền phát hiện cửa phòng ngủ đang mở ra.

Trong lòng bà ta âm thầm cảnh giác, vội vàng cầm lấy một cái bình hoa, cẩn thận từng li từng tí bước qua.

Bà ta đẩy cửa ra liền thấy có một bóng người đang đứng trước cửa sổ.

“Ông là…”

Lời còn chưa nói xong thì đã tắt nghẹn lại giữa cổ họng.

Bà ta hoảng hốt nhìn vào bóng lưng của ông ta, nửa ngày cũng nói không ra lời.

“Ông…

Người đó chầm chậm quay thân lại, là… Tần Nhâm Thành.

“Ông về rồi?”

Trong lòng Quý Thiên Kim run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng nghẹn ứ.

“Đúng vậy, tôi về rồi, Thiên Kim”

Ông ta tràn đầy thâm tình mà hô lên tên bà ta, bước lên trước muốn sờ mặt bà ta.

Quý Thiên Kim nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Bà ta vô thức nắm chặt lấy tay ông „ ta, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại nghẹn ứ nói không ra lời.