Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1660-166-4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1660

Mặc dù anh ta là người xấu, rất nhiều người đều hy vọng anh ta chết.

Nhưng mà trong số những người đó, khẳng định không bao gồm bản thân oô.

Dù cho người toàn thế giới đều muốn anh chết, cô vẫn như cũ mong muốn anh bình an.

Tội ác có thể sống để chuộc tội, chết rồi….. chết rồi liền không còn gì nữa.”

“Ừm”

Anh gật đầu, đối mắt nhìn cô, ánh nhìn này có một loại cảm giác nói không thành lời, dường như cùng trước đây không giống nhau.

Nhiều thêm một mảnh…………… nhu tình và ăn ý? i Sau khi Phó Thiết Ảnh rời đi, cô nằm thẳng trong ổ chăn, hít một hơi dài.

Tim đập có chút nhanh, hai má nóng bừng, não dường như không hoạt động.

Tâm động tình.

Lúc này nhà họ Cố…

Dạo gần đây tình hình có chút phức tạp, Cố Thành Trung không cho phép Hứa Trúc Linh đi ra ngoài.

Nhỡ đâu cô gặp phải vấn đề gì, Cố Thành Trung sợ bản thân sẽ phát điên mất.

Anh cảm thấy bản thân nên mời một bác sĩ khoa tim về nhà, bản thân gần đây rất dễ căng thẳng, tim đập nhanh, choáng váng.

Buổi sáng tỉnh dậy không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, đến cả giày cũng không kịp mang, liền tông cửa xông ra ngoài †ìm cô.

Mà cô chỉ là đi nhà xí có chút mà thôi!

Cô ở trên ban công chăm sóc hoa cỏ, không cẩn thận bị xương rồng đâm một cái, đau đến kêu ra tiếng, vậy mà anh lại căng thẳng chạy qua.

Nơi ở của nhà họ Cố trên dưới đều lắp camera, máy cảm ứng tia hồng ngoại, trên cao trong vòng 500m đều lắp máy thăm dò, đừng nói là máy bay trực thăng, ngay cả một con chim bay về phương nam cũng có thể dò ra được.

Trong phòng rất nhiều chỗ bí mật đều được lắp còi báo cảnh sát, trên người cô cũng lắp rất nhiều máy định vị.

Dây buộc tóc. đồng hồ, dây chuyền, nhãn, dây áo, dây giày…

Những thiết bị định vị mini chính xác này đều do Phó Thanh Viên thiết kế.

Hơn nữa cô chỉ cần cách xa Cố Thành Trung vượt quá 1km, điện thoại của anh liền sẽ phát chuông báo cảnh sát, tự động kích hoạt bản đồ hướng dẫn đến vị trí của cô.

Hứa Trúc Linh cảm thấy bản thân có thể so với gấu mèo bảo vật quốc gia rồi, địa vị trong nhà chớp mắt được nâng cao lên rất nhiều.

Mặc dù hạn chế tự do cá nhân rất không thoải mái, đi đâu cũng không tiện, cả người cũng bị làm cho trở nên căng thẳng.

Nhưng mà cô nhìn ra được sự quan tâm của người đàn ông này, không để cả thế giới vào trong mắt, nhưng lại duy nhất để cô ở trong lòng.

Nếu như ngoan ngoãn chỗ nào cũng không đi, có thể khiến anh ấy yên tâm, ngủ ngon giấc cũng coi như đáng giá.

Cô ngồi trên ghế xích đu xem sách, nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, khóe mắt nhịn không được giương lên.

Chính vào lúc này, Phó Thanh Viên tiến đến gõ cửa nói: “Cô Trúc Linh, anh trai tôi muốn gặp cô.”


Chương 1601

Cô ấy lạnh đến co rụt đầu lại, cơ thể không ngừng run lên, giữ hết tuyết còn thừa lại ra.

“Hừ, lạnh chết tôi rồi!”

“Vậy tại sao em còn muốn chơi?”

“Vui mà, quả nhiên người lớn tuổi không hiểu điều thú vị và cũng không hề có sức sống gì cả.”

Châu Vũ liếc mắt nhìn nhưng không tức giận.

“Châu Vũ.” Hắc Ảnh cũng không khách khí mà phản bác lại, trong ý thức của anh ta vốn không hề có ý nhường người khác.

Châu Vũ bĩu môi, mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều nhưng cô ấy cũng hiểu được tính cách của anh ta.

Anh ta không hiểu thương hoa tiếc ngọc, lời nói ác độc và tính tình thì nóng nảy.

Tính cách ngay thẳng không hiểu thay đổi, nói một là một hai là hai.

-Đương nhiên đây chỉ là nhằm về mặt tình cảm, còn trong những lĩnh vực khác như khi tính toán người khác thì trái tim lại rất nhanh nhẹn.

Hai người quay về khách sạn Hương Sơn, ông chủ còn nhiệt tình bưng trà sữa nóng đến.

Hoạt động vào chiều tối ở phía Bắc rất ít, thật sự là rất lạnh. Nhà ở của người dân cũng rất đặc biệt, người đến ở cũng là người từ phía Nam đến ở phía Bắc, còn có những khách đeo ba lô, trong tay cầm nhạc khí không biết tên.

Bọn họ hát những điệu hát dân gian quê nhà, vô cùng phong tình.

Nơi này không phải là quán bar, nhưng mọi người đều rất ăn ý mà ngồi xuống uống một chén, nghe nhạc.

Trên gương mặt của những người đến đây ai ai cũng viết lên vài thứ, giống như phía sau còn có câu chuyện không biết tên.

Cô ấy hai tay chống cằm, nghe rất nghiêm túc. Trong miệng nhỏ còn ngậm ống hút, uống từng ngụm trà sữa.

Từ đầu đến cuối Hắc Ảnh không xem ca sĩ mà chăm chú ngắm nhìn cô ấy…

Ca sĩ biểu diễn xong, có một em gái cầm cây đàn organ ra rồi bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo.

Mọi người dường như đều ngầm thừa nhận đây là buổi tiệc rượu, âm nhạc không ngừng, tiệc rượu không ngừng.

Châu Vũ nhận ra chỉ có âm nhạc, nhưng không tiếng ca thì có phần quá đơn điệu. Cô ấy chuyển ánh mắt nhìn anh ta, muốn hỏi gì đó nhưng lại ngẩn người ra khi đối mặt với đôi mắt sáng sâu thăm thắm của anh ta.

Anh ta đang nhìn mình?

Hắc Ảnh bị cô ấy tóm được thì lại có cảm giác có tật giật mình, hốt hoảng tránh ánh mắt đi.

“Trà sữa ngon thật đấy.”

Châu Vũ nghe thấy, hàng lông mày nhíu lại.

Anh ta không hề động gì vào trà sữa nên trà sữa đã hơi lạnh, uống cái rắm!

“Tôi xinh đẹp như vậy nên anh lén nhìn tôi cũng có thể hiểu được, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”

– “Có cái rắm!”

“Anh nói lời thu tục với phụ nữ, đồ thô lỗ! Anh phải đối xử dịu dàng với tôi, nếu không tôi không có cách nào dạy anh được. Anh thử gọi tôi là cô bé dễ thương, nàng tiên nhỏ xem!”


Chương 1602

“Không, rất mất mặt!”

Hắc Ảnh thẳng thừng từ chối. Một ông chủ lớn như anh ta nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, anh ta còn cần mặt mũi nữa không?”

. “Hừ, đồ lão giài”

Châu Vũ thở phì phò nói.

“Em nói cái gì?”

Vẻ mặt của Hắc Ảnh lập tức kéo lại, rất khó chịu.

Lão già?

Ai dám nói anh ta như vậy là không cần sống nữa sao? Lá gan của cô nhóc này lớn thật, trắng trợn không kiêng nể gì cả.

“Em nói lại lần nữa.”

Hắc Ảnh nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị và tối sầm lại như đáy nồi, rất khó nhìn.

Châu Vũ cứng cổ, không sợ trời không sợ đất mà nói: “Tôi nói sai sao?

Năm nay anh đã lớn tuổi như vậy rồi, ba mươi tuổi rồi. Tôi mới mười tám, anh lớn hơn tôi khoảng mười bốn tuổi. Tôi gọi anh là lão già thì làm sao? Tuổi lớn rồi còn không thể nói sao?”

“lm miệng!”

Hắc Ảnh vô thức siết chặt nắm đấm lại, chiếc cốc thủy tinh vang lên ken két khiến cô ấy hoảng sợ nhảy cẵng lên.

Đợi đến khi cô ấy phản ứng lại thì chiếc cốc thủy tinh đã bị bóp nát, nước bắn tung tóe dưới mặt đất và lòng bàn tay của anh ta cũng bị đâm bởi rất nhiều mảnh thủy tỉnh.

Nhưng anh ta không thèm nhìn, ngược lại còn nheo mắt nhìn mình đây tức giận. Nếu như mình không thay đổi lời nói thì anh ta sẽ không chịu để yên chuyện này.

Châu Vũ lo lắng, lập tức lôi anh ta đến bệnh viện. Nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Vết thương của anh đang chảy máu rồi.”

“Thay đổi lời nói.”

“Vậy anh cũng thay đổi lời nói đi “Không thay đổi.”

“Có phải anh thuộc giống trâu bò không mà cố chấp như vậy?”

Châu Vũ tức giận đến run người, cô ấy thật sự tức chết bởi cái người ương ạch này quá.

Hắc Ảnh chỉ mím chặt đôi môi mỏng, không hề nói gì.

Nhìn dáng vẻ này, nếu như cô ấy không thay đổi lời nói thì con người này nhất định sẽ không đi đến bệnh viện.

Cô ấy nhìn dòng máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài, trái tim vô cùng đau đớn.

Cuối cùng, cô ấy giậm chân, sau đó nhặt mảnh vỡ ở trên bàn rồi rạch một đường vào lòng bàn tay của mình.

Lập tức vết rạch xấu xí mở ra, máu tươi nhễ nhại.

Con ngươi của Hắc Ảnh co lại dữ dội, lập tức cầm lấy cổ tay của cô ấy, sợ cô ấy tiếp tục tự làm hại mình.

“Em đang làm cái gì vậy?”

Anh ta tức giận hét lên.

Đôi mắt Châu Vũ đỏ bừng, nhìn anh †a với ánh mắt quật cường.


Chương 1603

“Chẳng phải không thay đổi lời nói là không đi đến bệnh viện sao? Vậy được thôi, tôi không thay đổi anh cũng không thay đổi, anh chảy bao nhiêu máu thì tôi cũng chảy bấy nhiêu máu. Ai sợ ai chứ?”

“Em nói tôi là con trâu ương bướng, vậy em là cái gì chứ? Sao tính cách của em lại ngang bướng như vậy?”

Anh ta nghĩ đến ngày trước cô ấy không do dự gì mà nuốt hoa khô, sự quyết liệt khác thường ấy vốn không cho mình cơ hội làm giảm xuống chút nào.

“Anh chảy máu nhiều hơn tôi, tôi tiếp tục là được…”

“Đủ rồi!”

Anh ta lớn tiếng cắt ngang, vẻ mặt nghiêm nghị rất đáng sợ.

“Đến bệnh viện!”

Anh ta bế ngang cô ấy lên, sải bước ra cửa lớn.

Vậy thứ duy nhất cô ấy dựa vào chính là tính mạng ngắn ngủi của mình. | Hắc Ảnh nghe thấy lời nói này, vẻ | mặt nhìn vô cùng khó coi mà mím chặt đôi đôi mỏng.

Một lúc sau, bên tai cô ấy mới truyền đến giọng nói trâm thấp, nghe có hơi buồn buồn.

“Cô… Cô… Cô bé dễ thương?”

Anh ta phun ra mất lần mới có thể phun ra bốn từ hoàn chỉnh.

Châu Vũ nghe thấy lời nói này thì kích động đến mức suýt chút nữa thì nhảy ra. Nhưng cô ấy vẫn đang ở trong lòng anh ta nên vốn không thể nhảy ra được.

Cô ấy quên mất bản thân mà ôm lấy cổ Hắc Ảnh, kích động hôn lên gò má của anh ta một cái.

“Người yêu ngoan quá đi!”

Sau đó cô ấy nở nụ cười xinh đẹp với mọi người xinh quanh, nói mình cãi nhau với người yêu chứ không có chuyện gì đáng ngại, lúc này mới khiến cho mọi người rời đi.

Mà Hắc Ảnh hơi hoảng hốt, bởi vì câu nói “người yêu” của cô ấy.

Tại sao… Nghe thấy mà cả người tê đại, trái tim thì hơi ngứa ngáy?

Nhưng anh ta chỉ ngẩn ra hai giây, _ sau đó ung dung đáp lại rồi sải bước lên phía trước.

Cô ấy cần phải cầm máu.

Châu Vũ vẫn rúc vào trong lông ngực anh ta, cảm thấy đèn đường tối nay rất sáng, tuyết đọng trên mặt đất rất trắng, ánh trăng rất đẹp, con người…


Chương 1604

Cũng vô cùng ấm áp.

Hai người đi vào trong bệnh viện băng bó vết thương, nhìn như là người bị tàn phế một cánh tay.

Nhưng chủ yếu là Châu Vũ tàn thế, vết thương của cô ấy đau đớn đến nỗi khó có thể chịu được. Nhưng dường như Hắc Ảnh lai không sao cả.

Anh ta thường xuyên bị thương, chút nhỏ này vốn không là gì cả. Nhưng đối với Châu Vũ mà nói lại không giống như Vậy.

Khả năng tự lành lại của anh ta rất mạnh, ngày thứ hai vết thương của cô ấy vân còn thấm máu và cần phải đi thay băng, nhưng anh ta đã kết thành một tầng vảy máu rồi.

Từ nhỏ đến lớn bệnh viện đều rất ngạc nhiên trước khả năng hồi phục của .

anh ta, cả thấy y học rất kỳ tích. | Nhưng anh ta lại ghét bỏ nó.

Mỗi lần bị Phó Minh Nam giày vò sống dở chết dở, nếu như là người khác thì sẽ chết hoặc là nằm liệt trên giường một tháng. Nhưng anh ta chỉ cần một tuần là bắt đầu lành lại.

Anh ta không biết khả năng hồi phục này rốt cuộc là cứu anh ta hay là hại anh ta.

Châu Vũ bị thương ở tay, làm chuyện gì cũng bất tiện, ngay cả đi vệ sinh hay là kéo cái quần bông thôi cũng tốn chút sức lực.

Mấy lần ở trong nhà vệ sinh, cô ấy làm đi làm lại đến nôi đầu đầy mồ hôi.

Cô ấy như vậy còn khăng khăng đi trượt tuyết, Hắc Ảnh nói như thế nào cô ấy cũng không nghe.

“Không thể để qua mấy ngày nữa sao? Vết thương của em vấn chưa khỏi.”

“Không được, tôi đã lập kế hoạch hôm nay đi trượt tuyết, không ai có thể thay đổi được. Nếu như anh khôngđi – cùng với tôi thì tôi sẽ tự đi một mình”: Cô ấy tính toán ngày tháng, sinh | mệnh của cô ấy còn khoảng bốn ngày – nữa.

Không đúng.

Nói chính xác hơn thì bốn ngày sau cô ấy bắt đầu dần dần ngủ mê man, sau đó trở thành người thực vật, từ nay về sau không tỉnh lại nữa.

Hắc Ảnh không thay đổi được cô ấy, hơn nữa vết thương ở cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc trượt tuyết, chỉ là hơi khó khăn khi mặc quần áo trượt tuyết.

Hắc Ảnh dẫn cô ấy đi đến nơi trượt tuyết, bọn họ cần phải thay quần áo trước. Nhưng Hắc Ảnh đợi ở bên ngoài mãi không thấy cô ấy, biết cô nhóc này vân còn đang loay hoay với quần áo.

Đồ óc heo, không biết gọi người đến giúp sao?

Anh ta do dự một chút, cuối cùng sải bước đến gần phòng thay đồ nữ.

– Bên trong đều là những phòng ngăn cách nhỏ và cũng không nhìn thấy cái gì. Có mấy cô gái đứng ở bên ngoài nhìn thấy, họ hoảng sợ hét lớn.

“Đồ lưu manhI”

“Đây là phòng thay đồ nữ, anh ra ngoài đi!”

“Gọi lại lân nữa thì tôi sẽ rút lưỡi của cô ra đấy.”

Hắc Ảnh lạnh lùng liếc mắt, toàn thân tràn ngập hơi thở đáng sợ.

Những người phụ nữ đó để ngậm miệng lại, không biết tại sao mà không một ai dám thở mạnh, sau lưng đều rét run lên.

Anh ta giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không kìm được mà khuất phục.

Anh ta gõ cửa từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Châu Vũ.

Giống như anh ta nghĩ, cô ấy đang vật lộn mặc quần áo.