Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1621




Mặc dù Phó Minh Nam có thể nắm giữ tính mạng anh ta, nhưng cũng kiêng dè anh ta, dù sao thì chỉ có anh ta mới có thể giúp ông ta loại bỏ nhà họ Cố.

Rõ ràng anh ta không thèm để ai vào mắt, không quan tâm, nhưng không biết vì sao lại bất tri bất giác để tâm đến cô gái nhỏ này như vậy?

Anh ta xoay người nhìn lại thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên giường bệnh, phát hiện cô ấy thế nhưng đang chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn anh ta chằm chằm.

“Hắc Ảnh, anh thật hung dữ, anh làm em sợi”

Hắc Ảnh thấy cô tỉnh lại, sải bước tiến lên, vòng tay gắt gao ôm chặt cô ấy vào lòng.

Bàn tay xuyên qua mái tóc đen dày của cô ấy, giữ chặt lấy sau gáy cô ấy.

Khuôn cằm của anh ta tỳ nhẹ lên trán cô ấy, cứ dùng lực ôm mãi như vậy.

Không có bất kỳ lời nào, chỉ có sự ấm áp.

Vòng tay của anh ta rất ấm, cách một lớp quần áo vẫn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ.

Gòn hơi thở của cô ấy lại rất yếu ớt.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi……”

Anh ta một lần rồi lại một lần, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.

Châu Vũ nghe thấy mà có chút buồn bực, người đàn ông cao cao tại thượng như anh ta, thế mà lại thấp giọng nói xin lỗi với mình, còn nói rất nhiều lần như vậy.

Trong tình yêu không có đúng sai, anh ta không làm gì sai cả … là cô ấy, đã yêu một người không nên yêu, cho nên đã định trước sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Cuối cùng anh cũng quay lại, có phải không?”

Cô ấy nhắm mắt lại, tận hưởng hơi thở trong vòng tay anh ta.

“Em là đồ ngốc, thật sự đợi mãi ở đó vậy sao, sao lại ngu ngốc như vậy?”

“Cũng không phải ngày đầu tiên anh quen biết em, chuyện em đã quyết định, mười con trâu cũng không thể kéo lại được.

#Eiiil Hắc Ảnh muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng thì bị mắc kẹt, một chữ cũng không thể thốt ra được.

“Lần sau, tôi sẽ không tranh cãi với em nữa, bất cứ chuyện gì, tôi cũng đều xin lỗi trước, tôi sẽ bước về phía em trước.”

“Đây… đây mới đúng là dáng vẻ một người bạn trai nên có, cuối cùng em cũng dạy được anh rồi.”

“Dạy được rồi, sau đó thì sao? Sau đó chết trong vòng tay của tôi sao?

Thuốc giải tôi đưa cho em đâu!”

– Anh siết chặt hai vai cô, tách hai người ra.

Đôi mắt phượng của anh ta có hơi đáng sợ, ánh sáng thâm thúy bên trong dường như có khả năng giết người.

Cô ấy có hơi cắn rứt cụp mắt xuống, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi.

“Em có biết mình đã hôn mê hai ngày rồi không?”

“Hai ngày? Vậy thời gian em tỉnh táo, có phải càng ít hơn không? Trời ạ, em vẫn còn rất nhiều vẫn chưa làm!”

Trái tim cô run lên, lập tức vén chăn muốn bước xuống, nhưng lại bị Hắc Ảnh dùng lực siết chặt lấy cổ tay.