Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1613




Chương 1613

“Anh…. anh quen biết em lâu như vậy, đã từng thích em bao giờ chưa?

Cho dù chỉ trong chốc lát thôi cũng được?”

Lúc trước khi cô ấy xem phim ảnh, đều thấy nữ chính đều rất cố chấp tra hỏi câu này.

Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, trong chốc lát vốn dĩ chỉ là giả thôi.

Lúc đó cô ấy còn khit mũi chế nhạo, nhưng bây giờ cô ấy thực sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng Hắc Ảnh cô ấy có vị trí như thế nào.

Dù chỉ trong chốc lát, cũng đã tốt lắm rồi!

Hắc Ảnh bị câu hỏi này điểm trúng huyệt, bởi vì vẻ mặt của cô ấy đột nhiên trở nên vừa nghiêm túc vừa trông chờ, gương mặt chỉ lớn chừng một bàn tay hiện rõ bi thương không thể nào miêu tả hết được.

Cô ấy… đang buồn.

Trong đôi mắt lấp lánh như lưu ly, bi thương không không thể khống chế lan ra.

Rung động…

Vì sao lại rung động?

Trái tim của anh ta đã sớm rơi xuống biển sâu, đóng băng như sắt đá.

Ngoại trừ hơi thở, đã không còn nhịp đập vì bất cứ điều gì nữa.

Anh ta là một con rối, một con rối thì không cóủ tư cách để có cảm xúc của chính mình.

-Ngay cả tình cảm cũng là thứ xa xỉ, anh ta là một cái bóng, vĩnh viên đi đằng sau cuộc đời của người khác, sống dưới cái bóng của người khác, thậm chí không dám dễ dàng phơi bày tính cách và tình cảm thật của mình dưới ánh mặt trời.

Đi đến miền bắc xa xôi này, không có ai biết Cố Thành Trung của Đà Nẵng, anh ta mới dám sống thật với chính mình vài ngày.

Anh ta hèn mọn đáng thương như vậy, hỏi anh ta về chuyện tình cảm, không cảm thấy quá buồn cười sao?

“Châu Vũ, tôi không có tim.”

“Không có tim… ý anh là gì?”

Cô ấy chưa từng nghe câu trả lời như vậy bao giờ, mỗi một chữ đều rất xa lạ.

Đôi mắt cô ấy lấp lánh, giọng nói run rẩy.

Hắc Ảnh nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt, nơi đáy mắt hiện lên một màn đen kịt.

“Tôi có thể ngủ với em, nhưng tôi không thể yêu em.”

– “Mạng của tôi không nằm trong sự kiểm soát của tôi, sống rất đau khổ, nhưng tôi lại không thể chết. Tôi không cần tình cảm, tôi chỉ cần quyền lực. Chỉ khi tôi đủ mạnh mẽ, tôi mới có thể đứng trên tất cả mọi thứ!”

“Mạng sống của mỗi người không thể nào bị nắm trong tay người khác được! Cho dù, cả ông trời tuyên bố thời gian của em không còn nhiều, đến tận giây phút cuối cùng, em cũng sẽ ngẩng cao đầu mà sống!”

ˆ. Cô ấy lo lắng nói, không đồng ý với suy nghĩ của anh ta.

Anh ta có thể là chính mình, anh ta có thể có cảm xúc, anh ta có thể yêu chính mình cũng có thể yêu người khác!

“Em không phải tôi, em vĩnh viễn không hiểu được tôi đã trải qua những gì: “Vậy anh nói cho em biết đi, em muốn biết, em muốn biết hết tất cả mọi thứ về anh. Cho dù em không giúp được gì cho anh, nhưng em có thể nghe anh thổ lộ…”