Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1534




Chương 1534


“Khương Anh Tùng, anh đang làm gì vậy?”


Trái tim của cô như bị ai nắm lấy.


“Cô Trúc Linh, tôi biết lân này tội của Lâm Thanh Huyên là rất lớn, cô ta vẫn luôn giúp đỡ kẻ địch làm chuyện xấu.


Cô ta có chết cũng không đáng tiếc, nhưng không thể cứu vấn lại thương tích của chủ tịch. Nhưng… nhưng tôi là chồng của cô ta, vợ làm sai thì phải trách người làm chồng như tôi quản lý không nghiêm. Tôi đã dạy dỗ cô ta rồi, tất cả mọi tội lỗi của cô ta sẽ do tôi gánh vác.”


“Trong một tuần, tôi sẽ điều tra tập đoàn từ trên xuống dưới một lượt, tìm ra tất cả nội gián. Một tuần sau, Khương Anh Tùng tôi xin dùng cái chết để tạ lôi.”


“Khương Anh Tùng, chuyện này không phải là lỗi của anh. Anh đừng làm vậy!”


Hứa Trúc Linh định đỡ Khương Anh Tùng dậy nhưng đầu gối của anh ta giống như dính chặt lên sàn, làm thế nào cũng không động đậy.


“Gô làm vậy có phải là không tin tưởng quyết tâm của tôi không?”


Khương Anh Tùng vừa nói xong câu đó, không ngờ lại cầm súng bắn thẳng vào ngực phải của mình.


Trong giây lát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi ồng ộc chảy ra, làm ướt cả quần áo.


. Sắc mặt của Khương Anh Tùng cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng túa ra.


Sự đau đớn này không phải ai cũng chịu được.


“Khương Anh Tùng!”


Hứa Trúc Linh bị hành động của anh ta làm cho giật mình.


Còn Lâm Thanh Huyền thì trợn mắt kinh ngạc.


“Khương Anh Tùng, anh điên rồi.


Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh. Anh là đồ ngu ngốc, anh vân còn không hiểu sao? Tôi không yêu anhI Anh không đáng phải làm vậy!


“Cô im mồm đi cho tôi, đây là chuyện của đàn ông, đàn bà không có quyền được lên tiếng.”


Khương Anh Tùng quay đầu lại hét lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cô ta vào trong xe, một lát nữa tôi sẽ tự xử lý.”


“Không cần, mấy người bỏ tôi ra.


Hứa Trúc Linh, cô có thể giết tôi, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi.”


Lâm Thanh Huyền bị đem đi, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm nên vấn hét lên với Hứa Trúc Linh.


Cô ta đi tới cửa, nghe thấy phía sau Khương Anh Tùng nói sáu chữ.


“Vợ làm sai, lỗi của chồng.”


Cô ta định quay đầu lại nhưng đã không kịp, cánh đăng sau đã lập tức đóng lại.


Giây phút cánh cửa được khép lại, nước mắt cô ta ùa ra như con đê vỡ.


Ở trong phòng, Khương Anh Tùng vẫn tiếp tục quỳ.


“Tội lỗi cô ấy phạm phải là không thể tha thứ nhưng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm. Tôi chỉ cầu xin cô nói đỡ với chủ tịch, tha cho cô ấy một con đường sống. Tôi bảo đảm về sau cô ấy không làm những chuyện sai trái đó nữa. Cầu… cầu xin cô tha cho cô ấy một con đường sống. Khương Anh Tùng tôi… bằng lòng lấy mạng đổi mạng.”


“Khương Anh Tùng…”


“Mong cô giúp đỡ, cô Trúc Linh, mong cô giúp đỡ.”