Chương 1525
“Đầu không làm được, thì tại sao phải bức ép cháu? Hứa Trúc Linh cháu, sinh ra là người của nhà họ Gố, thì khi chết đi cũng vẫn là ma nhà họ Gố, từ lúc cháu quyết định gả cho anh ấy, thì cháu đã theo họ Cố và Hứa rồi!”
“Hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu cháu bỏ rơi anh ấy, thì cháu còn là con người nữa sao?”
“Hứa Trúc Linh, cháu không biết mình nặng nhẹ ra sao à? Cháu lấy gì để chống lại chứ. Đây là Phó Minh Nam trả thù nhà họ Cố, dì chỉ có thể bảo vệ nhà họ Quý mà thôi, không rảnh để mà quan tâm đến thứ khác. Cháu cho rằng cháu có thể bảo vệ được ai chứ, ai cháu cũng không bảo vệ được cải!”
“Dù không bảo vệ được ai, thì cháu cũng muốn tiến lùi cùng chồng mình.
Dù anh ấy có ngã quy, cháu cũng phải chống đỡ thay anh ấy, mà cho dù chết đi nữa, cháu cũng vần sẽ không vứt bỏ đâu. Nhà họ Quý, là gia đình của cháu, thì nhà họ Cố cũng vậy. Nhà của anh ấy thì cũng chính là nhà của cháu, mà nhà của cháu thì cũng là nhà của anh ấy.
Nếu nhà họ Quý gặp khó khăn, thì cháu | tin Cố Thành Trung chắc chắn cũng sẽ không do dự lưỡng lự, mà dốc hết sức lực để giúp đỡ dì.”
“Bởi vì, anh ấy không nghĩ tới lợi ích, hay là nói so với lợi ích thì cháu vẫn là quan trọng nhất. Chỉ cần là chuyện của cháu, anh ấy có thể liều mạng, bất chấp hậu quả. Dì, sau này dì đừng nói như vậy nữa, thật sự.. quá đáng lắm.”
“Cháu…”
Quý Thiên Kim chỉ tay vào mặt của cô, tức đến mức cả người cũng run lên.
“Cháu, cháu nói như vậy, ý muốn nói †a nhân tâm không có tình nghĩa, không để ý đến sống chết của nhà họ Cố, phải không?”
Bàn tay bỗng giơ lên cao, rồi hạ xuống mang theo chút gió…
Hứa Trúc Linh không né tránh, đôi mắt ươn ướt nhìn bà ta, rơm rớm nước mắt.
Tay của dì đã đến bên mặt của cô, song dù có thế nào cũng không hạ xuống được.
Cuối cùng, Quý Thiên Kim nghiến răng siết chặt nắm tay, quay lưng lại, sợ nếu mình nhìn tiếp, thì sẽ bị tức chết.
Đúng, cô nói đúng rồi, phụ nữ nhà họ Quý đều rất cứng đầu, từ trong xương cốt mà ra.
Đã nhận định người đàn ông nào, thì cả đời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Mà cái giá phải trả… cũng đều rất lớn.
Bạch Nhược Minh Lan đã mất, mà Ngọc Diệp cũng đã mất, còn mình thì sao chứ? Không thể sinh con, lãng phí hai mươi năm thanh xuân một cách vô ích, dùng để giận dõi với Tân Nhâm Thành.
Mà bà ta nhìn thấy Hứa Trúc Linh như vậy, dù sao thì cũng muốn làm điều gì đó, không muốn để cô phải giãm lên vết xe đổ.
Nhưng dường như bà ta đã sai rồi, Hứa Trúc Linh căn bản không biết ơn chút nào, mà còn khăng khăng muốn cùng tiến cùng lùi với Cố Thành Trung nữa.
Cô rốt cuộc có biết, cái giá phải trả sẽ lớn bao nhiêu không?
Bà ta thở dài thườn thượt, nới lỏng nắm tay ra.
“Được, đây là sự lựa chọn của cháu, dì tôn trọng cháu. Sau này, ít đi đến nhà họ Quý một chút, để tránh bị truyền ra tin tức liên quan đến bám váy gì đó.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn dì đã đồng ý.”