Chương 1524
Cũng may là mình không có phát sinh quan hệ gì với Cố Thành Trung giả này, nếu không mình cũng đã có suy nghĩ muốn chết rồi.
Cô không trách dì khi biết tình hình thực tế lại không nói cho cô biết, mà cô lại càng lo lắng cho kế hoạch của bà hơn, rốt cuộc là dự định làm gì, có thể đánh bại được Hắc Ảnh không đây nữa.
“Vậy, vậy thì dì chắc chắn được bao nhiêu phần trăm, có thể đánh bại được Hắc Ảnh”
“Không chắc chắn, hơn nữa đây là chuyện mà đàn ông phải làm, liên quan gì đến dì chứ?”
“Vậy dì tra tra anh ta làm gì?”
“Bảo vệ người nhà của mình đói Trúc Linh, hiện tại là thời khắc mấu chốt. Tuy rằng cháu và Cố Thành Trung chưa thực sự ly hôn, nhưng thế giới bên ngoài đều biết cháu độc thân cả rồi. Cố Thành Trung dữ nhiều lành ít, cháu có thể nhân cơ hội này cắt đứt sạch sẽ với cậu ta, rồi trở về nhà họ Quý, dì có thể bả vệ cháu. Thế lực của Hắc Ảnh đã xâm nhập vào trong tầng lớp cấp cao, của tập đoàn Cố Linh rồi, không còn cơ hội để lật ngược tình thế đâu.”
“Nếu hôm nay cháu không tìm dì, thì dì cũng sẽ tìm cách mang cháu trở về, tách ra rõ ràng với nhà họ Cố. Trúc Linh, chúng ta mới là một gia đình, cháu và nhà họ Gố chẳng có mấy năm tình nghĩa, cho dù cháu lại yêu người này một lần nữa, thì khi cậu ta chết, cháu cũng sẽ hết hi vọng mà thôi, và cháu sẽ lại gặp một người tốt hơn tiếp theo, Trúc Linh, hãy tin dì.”
Quý Thiên Kim khuyên can đến hết nước hết cái.
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì bật ra một tiếng cười lạnh.
Lần đầu tiên, vô lễ với trưởng bối của mình như vậy.
“Sao cháu lại cười?”
Sắc mặt của Quý Thiên Kim thoáng cái trở nên lạnh lùng, bất mãn mà nhìn cô.
“Dì à, có phải khi chú Ảnh Họa Bì đi rồi, thì dì cũng sẽ nhanh chóng tìm được người thay thế bổ sung phải không?”
“Cháu đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Quý Thiên Kim không ngờ rằng cô vậy mà lại lấy mình ra so sánh.
Bà ta tức giận đến mức ném chén trà trong tay qua, nhưng không nghĩ đến Hứa Trúc Linh cũng là người có tính tình mạnh mẽ, thậm chí còn không tránh qua.
Chén trà đập vào trán cô, ửng đỏ một mảng lớn, thậm chí còn có máu chảy ra.
Máu tươi nóng bỏng, chảy đầy xuống mắt, cơn đau cũng làm cho cô tỉnh táo lạ thường.
“Trúc Linh!” Quý Thiên Kim khiếp sợ mà nhìn cô, ngay lập tức bước tới để kiểm tra vết thương. | “Cháu… con nhóc này sao không né qua chứ, dì cũng tức tời điên rồi mới có thể làm vậy, để dì đưa mày đi bôi thuốc, gọi liền cho bác sĩ, xử lý càng sớm càng tốt, con gái không được để lại sẹo đâu…”
Bà ta kéo Hứa Trúc Linh, nhưng cô vân không nhúc nhích tí nào, đứng yên tại chỗ.
“Trúc Linh?”
“Dì, chuyện mà dì không làm được, tại sao lại phải ép cháu làm chứ?”
“Cháu… cháu và Cố Thành Trung chỉ mới có mấy năm tình cảm mà thôi, còn giữa dì và chú của cháu có biết bao năm tình cảm rồi, sao có thể so sánh được chứ? Cháu còn trẻ, còn nhiều thời gian để quên được người này, sao cháu cứng đầu vậy chứ, giống y như mẹ cháu và chị cháu vậy!”
“Nhưng, cháu cũng giống dì mài”
Cô nghẹn ngào nói, nước mắt lưng tròng: “Lúc trước dì rời xa chú Ảnh Họa Bì, không phải cũng có hơn hai mươi năm không đi tìm sao? Chẳng lẽ không có ai khuyên dì như vậy sao? Nếu dì không làm được, thì tại sao lại yêu cầu cháu chứ. Phụ nữ của nhà họ Quý, đều luôn rất bướng bỉnh mà. Hồi đó, mẹ bất chấp nguy hiểm mà chọn Dạ Lang, còn chï thì lựa chọn Phó Minh Tước, còn dì thì sao? Cho đến tận bây giờ, không phải dì cũng không nhớ thương một người đàn ông nào sao?”