Chương 1522
Hóa ra… sớm như vậy, từ sớm như vậy anh đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ rồi.
Anh sợ bản thân sẽ gặp phải điều bất trắc, không thể ở bên cạnh cô, nên đã đưa cô về nhà họ Quý, thậm chí còn đưa ra một số tài sản lớn, để đảm bảo cả đời cho cô?
Tên ngốc này, lúc nói lời ân ái, thì đúng là rất quen miệng.
Nhưng… khi thực sự làm điều gì đó, rõ ràng đã trả giá tất cả mọi thứ, vậy mà lại không nói ra, không thốt ra được một chữ. | Biểu hiện mà một người yêu mình, không chỉ phụ thuộc vào những gì anh ta đã nói với mình, mà còn phụ thuộc vào những gì anh ta đã làm cho mình nữa.
Và Cố Thành Trung, đều có cả hai điều.
Cô càng nghĩ lại những chuyện trước sau một cách cẩn thận, thì càng cảm thấy Cố Thành Trung có tâm tư vô cùng kín đáo.
Tất cả những tâm tư sâu kín, đều là dùng để bảo vệ cô.
Cô vẫn luôn cho rằng mình tiến bộ, ngày càng trở nên thông minh và mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ cô mới biết, so với lòng dạ của Cố Thành Trung, thì cô | thật sự chẳng là gì cả, thậm chí còn không bằng một cọng da lông của anh!
Sau nữa, thì dượng xảy ra chuyện, trước khi dượng gặp chuyện thì đã nghiêm túc giao cho cô mật khẩu của một quỹ bảo hiểm, và muốn cô chuyển đồ đến cho Cố Thành Trung.
Bên trong là mặt nạ da người của Cố Thành Trung.
Đúng vậy… mặt nạ.
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện mấu chốt, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi ngay, hung hăng mà võ đầu.
Làm sao có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ.
Người đó chắc hẳn đang đeo mặt nạ của Cố Thành Trung, nên mới có thể bắt chước anh, mà không để người khác nhận ra.
Cô không biết làm thế nào mà người đó có được nó, nhưng chắc chăn là như vậy, chắc hẳn anh ta đang đeo mặt nạ da người!
Sau đó, chú Ảnh Họa Bì mất, cùng với dì cho đến bây giờ vẫn rất khó hiểu.
€ó lẽ… dì biết chút manh mối gì đó cũng nên.
Gô liền ngay lập tức chạy đến nhà họ Quý.
Quý Thiên Kim đã đi ra ngoài, và nghe cậu nói, đây là lân đầu tiên cô ấy bước ra khỏi nhà, sau khi chú Ảnh Họa Bì qua đời.
Khi đi ra cửa, ai cũng không yên †âm, nên muốn đi cùng, nhưng đã bị dì măng một cách lạnh lùng.
Hiện giờ người đã ra ngoài được hơn nửa ngày, nhưng vẫn chưa trở về, nên khiến ai cũng lo lắng vô cùng.
Hứa Trúc Linh vẫn đợi cho đến khi đêm đã buông xuống, lúc đang muốn ngủ luôn trên sofa, thì rốt cục cũng nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài.
Quý Thiên Kim đã trở lại.
Cô nhìn Quý Thiên Kim bước vào cửa, mặc bộ quần áo kiểu doanh nhân lịch sự, đi giày cao gót trên đường, phát ra tiếng gõ nặng nề.
Bà ta tháo đôi găng tay nhung đen ra, rồi nói: “Trúc Linh đã về rồi à? Tối nay chúng ta hãy ở lại đi, đã lâu không về nhà rồi còn gì.”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy từ “nhà”, thì cô biết rằng dì của cô không hề oán giận mình.