Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1516




Chương 1516


Cô há miệng, vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng…một chữ cũng không thể thốt lên thành lời.


Cuối cùng, hai người chìm vào im lặng.


Đến cuối cùng thì cô cũng không biết có phải Diên là người dập điện thoại trước không.


Cô im lặng chờ đến buổi chiều, mới nhận được hồi âm từ Diên.


Sau khi biết được câu trả lời, đôi lông mày của cô nhíu chặt vào nhau.


Sự việc… phức tạp hơn cô tưởng tượng, và nó thậm chí có thể liên quan đến những người vô tội và làm tổn thương người khác.


Trong chốc lát cô không biết phải theo ai, rất muốn tìm ai đó để trao đổi nhưng lại không thể nói chuyện cùng bất cứ ai.


“Dường như em đang gặp phải chuyện phiền phức.”


Diên khẽ nói.


“Tôi biết sơ sơ tất cả mọi thứ!”


Hứa Trúc Linh khẽ cắn môi, nói ra hết tất cả những phỏng đoán của mình.


Cô tin tưởng rằng Diên sẽ không để cho người thứ ba biết được.


“Đó là lý do mà bây giờ em cần một bàn tay trợ giúp đắc lực, ở thời điểm mấu chốt có khả năng kéo em một cái, giúp em giải quyết khủng hoảng.”


Đúng vậy, chuyện tập đoàn Phát Đạt… đối đầu với tập đoàn Cố Linh. Nhà họ Quý… Nhà họ Quý là người trong giới chính trị, và vẫn giữ một khoảng cách với tập đoàn Cố Linh, không thể để cho anh gặp phải nguy hiểm được.”


“Tôi, còn có ai có thể giúp tôi một tay đây, nói tóm lại là tôi cần phải làm gì…


“Em còn có tôi.”


Ngay khi Hứa Trúc Linh buồn rầu ủ rũ, một giọng nói từ xa vang đến bên tai, mang theo một mùi hương quỷ quái.


Cô nghe nói như thế thì cơ thể run lên cầm cập.


“Anh… Những lời này của anh là có ý gì?


“Tôi có thể giúp em, tuy rằng trấn Kettering ở Manhattan xa xôi, nơi xa khó có thể giúp đỡ láng giềng lân cận, | nhưng em đừng quên việc kẻ đầu têu là Phó Minh Nam, Phó Minh Nam vẫn còn đang trốn ở Manhattan. Tôi nghĩ, không có sức mạnh của dòng họ nào ở Manhattan là có thể so sánh được với Kettering. Vì vậy, muốn giải quyết vấn đề triệt để từ gốc rễ, em cần tôi trợ giúp.”


“Hơn nữa, trên thế gian này, cũng chỉ có tôi có thể giúp được em.”


“Anh tình nguyện giúp tôi sao?”


Hứa Trúc Linh dè dặt hỏi, giọng nói phát ra thì không ngừng run rẩy, có hơi r ời rạc lộn xôn một chút.


“Tôi sẵn lòng.” Lời nói của cậu ấy như đỉnh đóng cột, khẩu khí quả thực là có sự bình tĩnh và nhất quán.


Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì vừa mới chuẩn bị thở phào một cái, nhưng… nhưng hơi thở còn chưa kịp phả ra, còn đang vương ở cổ họng thì nghe được những câu chữ còn lại của cậu.


“Thế nhưng em phải trả giá rất lớn đó.”


“Giá phải trả? Phải trả giá cái gì cơ?”


Cô hỏi mà lắp ba lắp bắp.


“Cho dù là phải trả giá cái gì, tôi nói ra thì em phải đáp ứng, đây là mệnh lệnh.”


“Diên…”