Cô vội vội vàng vàng ngồi xuống, muốn thu dọn những mảnh vỡ nhưng không ngờ nó lại đâm vào tay cô rạch ra một vết rách thật dài.
Cô đau đến mức cau mày lại thật chặt, lập tức bỏ vào trong miệng ngậm lại.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, chẳng biết tại sao những giọt nước mắt nóng bỏng cứ thế mà rơi xuống.
Người mấy ngày trước còn cùng cô gọi điện thoại, thân thiết hỏi thăm sức khỏe của ông chớp mắt đã không còn.
anh còn nói mình giống như con của anh, cho nên mỗi lần gặp mặt đều rất ôn nhu.
anh dẫn người đưa đồ đến, mấy ngày nay liên tục có người đưa đồ đến.
Ban đầu chẳng qua là cô có thể ăn chút gì đó, chỉ cần không phải nghĩ đến chuyện này nữa là xong, nhưng sau này.
Từng cái lại từng cái thùng càng ngày càng lớn, trên đó đánh từng số một, hai, ba, bốn, năm...!
Bên trong thùng số một đặt một cái bình sữa cùng một cái núm vú cao su, quần áo của trẻ em, còn có đôi giày hình đầu hổ cực kỳ đáng yêu.
Khóa trường thọ, tiểu Ngân trạc tử.
Bên trong hộp đồ số hai, đặt vài bộ quần áo cùng giày dép, hình như còn nhiều hơn vài món đồ dạy dỗ.
Thùng số ba, số bốn, số năm...!Giống như đồ của một bé gái đã một hai tuổi.
Mười bảy tuổi là một bộ lễ phục nhỏ, mười tám tuổi là đôi giày cao gót, mười chín tuổi là một cái vương miện đội đầu.
Hai mươi tuổi là bộ váy cưới mới tinh, hai mươi mốt tuổi là mỹ phẩm dưỡng da.
Hai mươi hai tuổi là một bộ dụng cụ làm bếp mới tinh.
Hôm nay cô hai mươi ba tuổi.
Hôm nay...!sẽ có người đưa đến món đồ cuối cùng sao?
Đúng như dự đoán, có người gõ cửa.
Vừa gõ cửa xong đã xoay người rời đi.
Lần này không phải là thùng đồ lớn mà là một hộp quà nhỏ, bên trong là một cái mũ lụa hình hoa có điều có chút cũ kỹ.
Bên trong còn có một phong thư.
cô run rẩy mở ra, bên trong là già dặn lời văn.
“Khi con thấy phong thư này của bố chứng tỏ bố đã không còn trên cõi đời này nữa.
Đời này của bố chỉ thẹn với ba người, chính là vợ của bố cùng hai đứa trẻ.
Con gái bố vừa sinh ra đời chưa được bao lâu, hai bố con đã phải chia lìa, bố tìm nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả.
Nhưng bố vẫn nhớ hình dáng của mẹ con, nhớ hình dáng của chị con, tưởng tượng đến dáng vẻ con vừa mới sinh ra, cũng có thể đoán được sau này khi con lớn lên sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Thấy con bố cảm thấy hết sức thân thiết tựa như con của bố vẫn còn trên cõi đời này vẫn còn đứng trước mặt bố.
Bố biết tính mạng mình cũng không còn được bao lâu.
Những thứ này vốn dĩ là bố chuẩn bị cho đứa nhỏ của bố, hy vọng một ngày nào đó nó có thể nhận được.
Nhưng bây giờ nó chỉ có thể mãi đặt ở góc tối đó vĩnh viễn cũng không thể tặng được nữa, nên bố chỉ hy vọng có thể mượn hoa hiến phật, giao nó cho con, cũng coi như lấy nó đền bù những thiếu sót trong lòng bố.
Con là một đứa nhỏ hiền lành, tương lai của con nhất định sẽ tỏa sáng.
Mặc dù con không có bố mẹ ruột, nhưng con không hề thiếu tình yêu thương.
Con có cậu chủ luôn yêu thương em, bố mẹ chồng luôn yêu thương con, còn có dì, mẹ, cậu.
Hy vọng con sẽ không oán hận người bố mẹ vẫn luôn vắng mặt, bởi vì có lẽ họ cũng giống như bố, phí hết tâm tư tìm kiếm, nhưng đến chết cũng không thể đền bù những thiếu sót mà mình đã gây ra.
Con yêu, hy vọng con không nên oán hận bọn họ, bố nghĩ bọn họ cũng rất yêu thương con.
Hãy thay bố trông coi những món đồ cho con gái bố thật tốt coi như đáp ứng nguyện vọng duy nhất của bố đi.”
Sau khi Hứa Trúc Linh xem xong, lệ rơi đầy mặt, cô khóc không thành tiếng.
Bạch Minh Châu đi ra nhìn thấy, vội vàng kéo cô vào nhà nói: “Làm sao lại khóc thành như vậy? Ngài Nhật Kinh? Tớ biết ông ấy chết, cậu rất khó chịu.
Dù dì thì ông ấy cũng giúp vợ chồng các cậu.
Nhưng cuối cùng thì anh ta cũng là một người ngoài.
Cậu khóc lóc đến thương tâm như vậy sẽ tổn thương đến nguyên khí, nên nhớ cậu còn có đứa nhỏ trong bụng.”
“Tớ...!tớ không biết, chỉ là tớ thật sự rất khó chịu.
ông ấy chết...!ông ấy chết, sao tớ khó chịu đến vậy.
trong lòng tớ không thoải mái, vô cùng đau đớn, thật giống như...!Tớ đã mất đi một người cực kỳ quan trọng.”
Rất nhiều cảm xúc không thể khống chế được, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Bạch Minh Châu đau lòng lau mắt, nhưng cho dù dùng cách gì cũng không thể ngăn cản được.
Cuối cùng phải uống một ít thuốc an thần, mơ màng mà dần dần thiếp đi, trong mộng đều là nước mắt.
Cố Thành Trung biết được tin tức thì đau đầu không thôi.
Mà bên này Bạch Nhược Minh Lan cũng đã tỉnh.
cô cũng đã tỉnh táo rất nhiều, nhìn lên trần nhà, ánh mắt đều đã khô khốc, không còn bất kỳ giọt nước mắt nào.
“Mẹ vợ.”
“Trước khi ông ấy chết, có phải đã giao phó cái gì cho con không?”
“...”
Cố Thành Trung yên lặng, do dự không biết có nên nói hay không.
“Cậu không cần lừa gạt tôi, tôi là người hiểu rõ ông ấy nhất trên cõi đời này.
Chắc chắn ông ấy sẽ không chỉ ngồi nhìn mà không làm gì.
Cho dù có chết thì trước khi chết cũng phải an bài mọi thứ cho thật tốt.
Nhất định ông ấy đã nói cho cậu phương pháp, cậu nói cho tôi nghe một chút.
Cậu không thể tiếp tục giúp ông ấy được, có thể ông ấy vẫn còn sống.”
“Chuyện này con rể sẽ xử lý tốt, mẹ vợ hãy nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật tốt...”
“Cậu cảm thấy tôi không thể gượng dậy nổi, hoàn toàn trở thành phế nhân sao?” Bạch Nhược Minh Lan lạnh giọng nói: “Nếu cậu không nói thì hôm nay cậu không thể bước chân ra khỏi nơi này.”
Cố Thành Trung không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là kể lại kế hoạch đã bàn bạc tốt với Nhật Kinh Xuyên Hi.
Sau khi Bạch Nhược Minh Lan nghe xong, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, tựa như máu thịt toàn thân đã bị rút đi hoàn toàn.
Đôi tay khô héo của cô nắm chặt ga trải giường, cái chăn đơn bạc suýt nữa thì bị xé rách.
“Cậu...!sao cậu lại nhẫn tâm, nhẫn tâm đưa ra quyết định như vậy?”
“Giống như ông ấy...!Giống như tác phong của ông ấy, tôi liền đoán được...”
Bạch Nhược Minh Lan điên cuồng, vừa khóc vừa cười.
Cố Thành Trung vẫn luôn một mực giữ yên lặng.
Cuối cùng, bà ấy tỉnh táo lại, hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu nghĩ như thế nào?”
“Giống như bố vợ...”
Anh vẫn chưa nói hết câu đã không ngờ một cái ly trà hung hăng bay đến, trực tiếp rơi lên đầu anh.
Cái ly thủy tinh nặng như vậy hung hăng đập lên trán, rất nhanh chỗ đó đã rách da chảy máu, máu tươi chảy xuống thành dòng.
Cố Thành Trung dáng người rất cao, cũng không lui lại nửa bước, đứng sững sờ tại chỗ.
“Được, các người đều rất tàn nhẫn, cái gì cũng có thể làm được, cút...!Cút ra ngoài cho tôi, Tôi một chút cũng không muốn nhìn thấy các người nữa!”
Bạch Nhược Minh Lan nổi trận lôi đình, trở tay đụng được cái gì liền ném cái đó.
Cố Thành Trung áy náy liếc cô, nói một tiếng xin lỗi rồi mới xoay người rời đi.
Đi tới cửa, sau lưng còn bị bình hoa hung hãn đập trúng.
Diệu Miêu đợi ở bên ngoài, thấy một màn này thì sợ hết hồn.
Cô rất ít khi thấy Bạch Nhược Minh Lan tức giận như vậy.
“Anh Cố...”
“Em đi vào chiếu cố cô đi, mấy ngày nữa anh lại đến.”
Anh muốn về nhà thăm Hứa Trúc Linh, có chút không yên lòng với cô.
Hiện tại là lúc cô cần mình nhất.
Xử lý qua loa vết thương xong, không thể băng bó, chỉ dán nó lại một cách qua loa, sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy lớp vải thưa thì sẽ càng lo lắng.
Khi về đến nhà, đã hoàng hôn đã dần buông xuống, Hứa Trúc Linh ngủ từ chiều đến giờ còn chưa dậy nổi.
Anh đi tới phòng ngủ, bé con cuộn tròn trong chăn đang gặp ác mộng.
Cô nằm mơ thấy rất nhiều ác quỷ, lôi kéo người bên cạnh cô, lại lôi kéo hết người thân, bạn bè của cô đi.
Người cuối cùng là Cố Thành Trung...!
Cô liều mạng níu lấy ống tay áo Cố Thành Trung chống lại ác quỷ.
Nhưng mà sức lực của ác quỷ rất mạnh, cô căn bản hám không nhúc nhích được.
Cố Thành Trung bảo cô buông tay ra nếu không cũng sẽ bị kéo vào địa ngục nhưng cô nhất quyết không chịu buông tay.
Cuối cùng lại khiến bản thân càng lún càng sâu.
Cô tựa hồ nghe được ác quỷ gầm thét, giọng nói vang vọng khắp nơi còn mình thì càng ngày càng thấy nóng...!
Cuối cùng cô đột nhiên thức tỉnh...!
“Cố Thành Trung!”
Cô vội vàng gọi tên anh..