Cô nghĩ bản thân mình là duy nhất, nhưng cô lại không muốn…để bản thân mình tự tìm đường chết, bởi vì con đường đó một đi là không quay lại nữa, càng đi càng sâu hun hút.
“Em…em nói là em thật sự không quen biết, anh tin không? Tin em, đợi em bất tử?”
“Nào, chúng ta cùng về phòng phân trần lại.
Chị dâu có thai, không thể động tay động chân được.
Bạch Minh Châu đang trong tháng không thể động đậy lung tung.
Em không có vấn đề gì chứ? Chúng ta lên giường rồi bàn bạc chuyện ước vọng nhân sinh nhé, em nói rõ cho anh anh ấy bao lớn sinh nhật ngày nào, da màu gì nhé.”
“Em…bà dì em!”
“Chu kỳ kinh nguyệt của em anh nhớ rất rõ, em còn biết lừa người khác nữa sao?”
“Anh, em sai rồi! Chú, con còn nhỏ dại không biết, mà chú lại bỏ con lại sao, có chuyện gì thì bàn bạc…”
“Bàn bạc cái gì quái gì nữa, nhóc con này lớn gan đó!”
Phó Thiết Ảnh ảm đạm nói, trực tiếp vác Châu Vũ gầy bé lên vai mang đi.
Ba người, đóng cửa lại bắt đầu tự dạy dỗ lại vợ của mình.
Hứa Trúc Linh quỳ trên giường, hai tay che lỗ tai cúi đầu khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự không có mơ tưởng viễn vông gì hết, và cô đã nắm chắc được cách công bằng rồi, thật sự rất là có lương tâm.
Nhưng không biết là vị sư tử đực nhà mình lại khét tiếng bụng dạ hẹp hòi hay ghen!
“Em sai rồi…”
Hứa Trúc Linh lắp bắp nói, giọng điệu mềm dẻo.
Cố Thành Trung đứng bên thành giường, sắc mặt tái mét, không ngừng vỗ vào thành giường.
“Nói, sai ở đâu.”
“Sai ở đâu vậy?”
Cô ngây người, quỷ mới biết cô sai ở đâu á.
Hứa Trúc Linh rõ ràng thấy rằng mình không sai, có sao nói vậy thì thế nào chứ.
Nhưng…không thể nói như vậy được đâu, bằng không thì bản thân chết như thế nào cũng không biết được.
Hứa Trúc Linh chớp chớp mắt, nhưng mà thật khó.
Sao cô lại cảm thấy thân phận của bọn họ đã bị đảo lộn vậy, đoạn hội thoại này không nên đảo ngược lại sao?
“Mới bắt đầu em không nên đồng ý đánh bài với Bạch Minh Châu, dù có đồng ý rồi cũng không nên đồng ý chơi bài in người thật 3D.
Dù có đồng ý đi nữa cũng không nên in những người đàn ông trong giới diễn xuất như Hoàng Bột, Tôn Hồng Lôi, Từ Tranh, v.v … không đúng, căn bản là không được in hình đàn ông, em nên in hình mấy chị xinh đẹp mới đúng!”
“Cố Thành Trung, em nói đúng không?”
Ánh mắt Hứa Trúc Linh lóe sáng lên, chờ mong nhìn về Cố Thành Trung, giống như ánh mắt học sinh trả lời đúng câu hỏi mong đợi nhìn vào thầy giáo.
Nhưng sắc mặt của Cố Thành Trung không có lấy chút gì hòa dịu lại cả, ngược lại còn càng ngày càng đen hơn, đen như đáy nồi.
Trong lòng Hứa Trúc Linh lộp bộp một tiếng, lẽ nào câu trả lời của mình không đủ hoàn mĩ sao?
“Vậy… anh có thể nào nói cho em biết, rốt cuộc là em sai ở đâu vậy?”
“Em nhìn người đàn ông khác một cái là anh liền khó chịu, vậy mà em còn nhìn nhiều đến như vậy?”
“Nhưng mà bọn họ thật sự đẹp mà… với lại đã in ra rồi, em cũng đâu thể nào nhắm mắt đánh bài với người ta được chứ?”
“Hứa Trúc Linh, em muốn chọc anh tức chết để dễ dàng tái giá đúng không?”
“Em… em không có…”
Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ anh đang giận tới mức như sắp nổ tung, cô sợ hãi vội vàng thổi bay mọi muộn phiền trong ngực giúp anh.
“Em sai rồi, em không nên nhìn thêm những anh trai khác một ánh mắt nào nữa.”
“Anh trai nhỏ… Hứa Trúc Linh, em chê anh già rồi đúng không?”
“Không có không có, em chỉ thuận miệng nói thôi, mọi người đều gọi như vậy mà?”
“Vậy sao em không gọi anh là anh trai nhỏ hả?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng anh không… không, dù anh có bốn mươi tuổi đi chăng nữa, thì ở trong lòng em anh vẫn là anh trai nhỏ độc nhất vô nhị.”
“Được rồi!”
Cố Thành Trung nói một câu khí phách sâu sắc nhắm mắt lại, ngăn cô nói tiếp.
“Đừng nói nữa, anh lo là em cứ nói nữa thì anh sẽ tức chết thật đó.” Anh xoa thái dương, gân xanh trên trán giật kịch liệt.
Cố Thành Trung cảm thấy tuổi mình còn trẻ mà đã bị huyết áp cao và nhịp tim không ổn định rồi.
“Vậy…chuyện doanh số đó thì sao? Không truy cứu bữa sao?”
“Xem ra em vẫn muốn chọc giận anh?”
“Không không không, doanh số ổn rồi, không nói nữa không nói nữa, chồng yêu quý của em em đi pha nước tắm cho anh nhé nhé nhé!”
Hứa Trúc Linh quơ tay múa chân nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Cố Hàn Trung cảm thấy đầu anh rất đau, anh đứng ngoài ban công hóng gió một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Ở những phòng khác, mỗi phòng đều có cách riêng để quản lý vợ mình.
Ngày thứ hai, ba người đàn ông ra ngoài, trong nhà những lá bài “không thể nhìn thẳng” đang bị tiêu hủy không dấu vết.
Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu vẫn có thể đi lại bình thường, Châu Vũ thì hoàn toàn không thể bước xuống giường chạm đất, còn mời cả bác sĩ đến kê thuốc uống.
Bạch Minh Châu không nhịn được mà thở dài: “Tường cách âm nhà cậu thật tốt, tối qua hai người chiến đấu ba trăm hiệp luôn sao, tớ ở sát vách mà không nghe được gì cả, thật đáng gờm.”
Hứa Ý Noãn nghe xong thì bất lực đánh cô ấy một cái.
Cô ấy là một người phụ nữ đã kết hôn, nói như vậy không cảm thấy xấu hổ, còn người ta là khuê nữ chưa chồng, da mặt mỏng manh lắm đấy.
Sắc mặt Châu Vũ đỏ ửng lên, xấu hổ vùi đầu xuống giường.
Thật là khốn cùng!
Châu Vũ điên cuồng nhớ lại phải thoa thuốc cho bên dưới, thật là xấu hổ ngượng ngùng!
Bạch Minh Châu cười cười, nói: “Đừng có ngại, ở cùng tôi một thời gian thì da mặt sẽ dày lên thôi.”
“Được rồi được rồi, để Châu Vũ nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hai người ra khỏi phòng đi xuống lầu uống trà trò chuyện.
“Thật ra…sẽ có cách thôi, cậu có tin không.”
“Nói như thế nào?” Hứa Trúc Linh nhìn Bạch Minh Châu một cách nghi ngờ hỏi.
“Nếu như không còn cách nào, thì người đàn ông của cậu không thể kiên trì cho tới tận bây giờ, trong lòng anh ấy có tính toán, chỉ là dù cho cách gì cũng đều phải trả giá.
Cũng có thể là anh ấy đang cân nhắc xem sự trả giá này có đáng không, bản thân anh ấy có gánh vác nổi không.
Bên kia rất khó đối phó, nhưng mà người đàn ông của cậu cũng không phải người nhàn rỗi, bây giờ bên cạnh anh ấy có nhiều trợ lý như vậy, nhất định là muốn chiến đấu mạnh mẽ một trận.”
“Vậy sao? Tớ cũng không rõ nữa.”
“Cậu á trong nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, nhưng mà tớ nhìn vào các cậu, tớ luôn cảm giác là có cách.”
“Nhưng mà mong là như vậy, bất kể là trả giá cái gì thì tớ và anh ấy cũng đều chịu được, không gì là không thể cả.
Đều là từ cuộc sống lơ lửng này dẫn tới, ngoài anh ấy ra, thì cũng chẳng có gì mất đi cả.”
Bạch Minh Châu nghe xong lòng cô ấy nặng nề trùng xuống, xoa đầu Hứa Trúc Linh cười lớn: “Đừng nghĩ lung tung, đây đều là chuyện của đàn ông, chúng ta đừng làm loạn ở trong trận chiến là được rồi.
Bọn họ nghĩ rằng thu hết những bảng biểu xong thì tớ không có cách gì sao? Tớ có mang theo ổ cứng bên trong có rất nhiều tài liệu.”
“Phù…”
Hứa Trúc Linh vừa mới uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã phun ra ngoài.
Mặt Bạch Minh Châu dính đầy trà, nói: “Sao vậy, muốn giết tớ sao?”
“Không phải…sao cậu lại giống Vy Oanh như vậy, năm đó tớ đã phải trả một cái giá đau đớn, cho nên tớ mới không cùng cậu thông đồng làm chuyện bậy bạ.”
“Cậu thì hiểu cái gì, tớ đem theo toàn là đồ chơi cao cấp, vui tai vui mắt, có kỹ xảo thành thục, có sắp xếp cách thức, có lợi cho vợ chồng hòa hợp.”
“Vậy cậu… vậy chồng cậu biết chưa?”
“Tớ đưa cho anh ấy rồi, anh ấy không xem.
Tớ mang thai trước sau gì anh ấy cũng phải nhịn, lỡ đâu vất vả quá nhịn không nổi thì lại thấy có lỗi với tớ.
Nhưng mà lúc tớ xem, lại không có chút mảy may nào cảm thấy có lỗi với anh ấy!”
“Cậu… cậu thật rộng lượng!” Hứa Trúc Linh không nhịn được giơ ngón cái tán thưởng.
“Cậu đang tới gần biên giới để thăm dò, cậu sẽ chết một cách nhịp điệu đó! Tớ không lừa cậu đâu, hơn nữa chân thành nhắc nhở cậu, bây giờ cậu đang tới tháng, anh ấy không có cách nào động vào cậu, đợi khi cậu hết tháng đi, rồi cậu sẽ thấy cảnh.”.