“Phương pháp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử hung ác như vậy liệu có ổn không? So với cái lũ tàn nhẫn kia thì đúng là một người cực kì độc ác đấy! Đã vậy… Chúng ta dùng em gái của cô ta để uy hiếp đi, kiếm chút lợi!”
Bạch Minh Châu đánh xuống ba lá “Vương Tuấn Khải”, lật ra một lá Ngô Lỗi.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, lập tức tiếp lời.
“Đừng đừng, Lê Sa là cô gái tốt, không được lợi dụng cô ấy.
Hơn nữa Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không chịu phục tùng đâu.
Cậu ba cây hai hả, bốn lá Hồ Ca!”
“Đánh không nổi đâu không nổi đâu, bốn Hồ Ca này ai muốn lên không?”
“Tớ đây ra một Hoắc Kiến Hoa với đôi mi hoàn mỹ, có ai muốn không?”
“Lưu Hạo Nhiên cơ bụng xuất sắc, chị dám tiếp không….”
Châu Vũ đánh lật lá mười.
“Quả thật chị Lê Sa rất tốt, trước đó mình cũng thấy qua người rồi, chị còn dạy tớ pha trà dâng hương, còn nói chút chuyện trong gia tộc nữa.
Chị ấy là con thứ, ví trí trong nhà khá gượng gạo.”
“Hai người chưa xuống bài đúng không? Mình ra hai anh trai nhỏ Bạch Kính Đình, phá vương, còn ai muốn lên không? Còn mỗi một lá Trương Nhất Sơn, mình chắc thắng rồi.”
“Sợ nha sợ nha, Minh Châu, kỹ thuật đấu địa chủ của cậu cao quá, đánh không lại rồi.”
“Hẳn là vậy, trong những tháng mình ở nước ngoài, cùng bên đó đấu địa chủ phải mất tới chín tháng.
Xong còn mạt chược, bài cửu, tớ cũng đều không ở Trung Quốc!”
“Ván nữa đi ván nữa đi, mấy thanh son môi này thua vào tay chị đấy.
Đau lòng quá, mã màu em thích nhất mà.”
Châu Vũ tội nghiệp nói.
“Đừng đau lòng, bao giờ về lại kêu chồng em mua thêm một chút là được! Hứa Trúc Linh, nhanh lên nào, giao cây Christian Louboutin phiên bản giới hạn ra đây!”
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ, bàn đấu địa chủ này chắc chắn là bàn có giá trị nhan sắc cao nhất trong lịch sử, cũng là bàn đánh bạc xa hoa nhất.
Cái cách chơi này chính là do Bạch Minh Châu nghĩ ra, in diện mạo các nam thần tượng lên toàn bộ bài bằng máy in 3D, có thể sờ thấy rõ ràng các bộ phận trên gương mặt cùng với cơ thể, có cảm giác…kì quá.
Giống như… đang khinh nhờn các nam thần vậy!
Nhưng Bạch Minh Châu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy chơi thế này thật sự rất kích thích, cô còn làm ra bộ mạt chược các thịt tươi nữa.
Tất cả đều là những lưu lượng tuyệt mỹ hàng đầu đại diện phái thần tượng, đã chơi là phải chơi tới sướng mắt như vậy chứ nhỉ!
“Anh trai nhỏ Trương Nhất Sơn sao lại đẹp trai như vậy cơ chứ, thiếu nhiên thanh cao lưu manh, vừa đẹp vừa hư hỏng.
Nhịn không được rồi, hôn cái đã rồi hẵng đánh ra vậy!”
Bạch Minh Châu ôm lá bài, trước khi đánh ra còn hôn hôn hai cái.
“Cái này… chị Minh Châu, bớt lại chút, đây đều là giả thôi mà.”
Châu Vũ đối mặt với các cô, cách Hứa Trúc Linh cùng Bạch Minh Châu tương đối gần, đưa lưng về phía cửa, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng Châu Vũ lại thấy được!
“Vì nó là giả nên mới chỉ hôn hai cái.
Nếu là thật, chị đây lập tức lao tới ôm người!”
“Trúc Linh, cậu thích ai vậy?”
“Tớ? Tớ thích Vương Tuấn Khải, một chàng thiếu niên thực thanh tú.
Có cái cảm giác giống như còn sót lại cái sự trẻ con, thật đẹp đẽ quá mà.”
“Vậy cậu cảm thấy Vương Tuấn Khải so với Cố Thành Trung ai đẹp hơn?”
Bạch Minh Châu đột nhiên muốn hỏi một câu.
“Hở?” Hỏi Hứa Trúc Linh vấn đề này, một đứa nhóc trẻ tuổi, một ông chú thành thục, lấy đâu ra biện pháp mà so sánh đây.
Mỗi người một vẻ, sàn sàn như nhau ai mà phân biệt cho được.
Cô lắc đầu: “Không so được, cảm giác không giống nhau.”
“Chị Trúc Linh, đáp án tiêu chuẩn vào lúc này hẳn là anh Thành Trung đẹp rồi.”
Châu Vũ khóc không ra nước mắt, vẫn liều mạng cứu vãn.
Bạch Minh Châu nghe vậy, nói: “Châu Vũ, hiện tại chỉ có ba chúng ta, người hầu đều được chị đẩy đi rồi, em sợ cái gì.
Những lời này chỉ để dỗ đàn ông, giờ họ không ở đây, nên nói thì cứ nói.
Như chị nè, Ôn Mạc Ngôn tới đây thì có sao, chị sẽ nói cho anh ta biết, chị thèm muốn anh Hồ đã lâu rồi nhé!”
“Chị Minh Châu….
Nói chuyện phải cẩn thận, họa từ miệng mà ra đó!”
Châu Vũ liều mạng nháy mắt, cả người đều cứng ngắc, từ sau lưng tỏa ra sự sợ hãi vô hình.
Cô thấy được hai gương mặt cực kì âm trầm, tựa như muốn ăn thịt người thường vậy.
Mà ánh mắt Phó Thiết Ảnh cũng chả thiện lương gì, âm u mà nhìn chằm chằm cô.
“Trúc Linh, cậu còn chưa nói đâu, rốt cuộc là ai đẹp.
Mau lựa một đi chứ?”
“Chồng tớ chứ còn ai.” Cô cười nói, Châu Vũ thở dài nhẹ nhõm, nhưng thở còn chưa xong hơi, trái tim đã lại vọt lên cuống họng:
“Nhưng mà….Tớ cũng thích nam thiếu niên nữa, giống em trai nhà bên, khi cười rộ lên liền khiến cho người thích vô điều kiện, cảm giác giống như ánh mặt trời sưởi ấm cõi lòng ấy.”
“Hì hì, quả thật rất thu hút người thích, tớ cũng thích mấy cậu nhóc như vậy.”
“Rất thích đúng không?”
Đúng lúc này, từ phía sau truyền tới thanh âm cực kì giận dữ.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, lại tựa như là từng tiếng bật ra khỏi hàm răng vậy.
Bạch Minh Châu nghe thấy liền cứng đờ cả người, tươi cười trên mặt đông cứng, từ từ sụp đổ.
Cô không dám quay đầu nhìn, giờ phút này cả đại não đều trống rỗng.
Hứa Trúc Linh quay đầu lại nhìn, đúng lúc đụng vào ánh mắt âm trầm khó hiểu của Cố Thành Trung, tựa như biển rộng nhấp nhô từng làn sóng ngầm, làm người ta nhìn vào mà sởn gai ốc.
Cô vừa mới nói cái quái gì vậy trời?
“Em…em mộng du đấy, em trở về ngủ tiếp đây.”
Cô lập tức giả vờ ra vẻ mắt dại ra, lập tức đứng dậy, cứ thế đi thẳng ra cầu thang lên lầu.
Cố Thành Trung hí mắt, lá gan cô gái nhỏ này ghê gớm đấy, lại dám trắng trợn khen ngợi đàn ông khác ngay trong nhà, đây là muốn nổi dậy phải không?
Nói chuyện khí thế ngất trời như thế, vậy mà còn không keo kiệt câu từ để tự ca ngợi mình.
Hiện tại thích mấy thằng nhóc nhỏ tuổi đẹp trai, còn không thích một ông chú thành thục như anh sao?
“Mấy người tự xử lý chuyện nhà mình đi, ai cũng bận rộn vội vàng ở ngoài mà lại chẳng biết nội bộ hỗn loạn thế này.
Cứ dẹp thù trong trước rồi lại xử giặc ngoài, không thì tối các cô vợ ngủ với mấy người lại mơ tưởng lông mi hoàn mỹ chân dài lớn cơ bụng đẹp thiếu niên tuấn tú v…v… Thì đúng là “gia môn bất hạnh” rồi đấy.
Cố Thành Trung âm u nói, sau đó bước lên lầu đuổi theo Hứa Trúc Linh.
Ôn Mạc Ngôn đẩy mắt kính, đi tới trước mặt Bạch Minh Châu.
Cô liếc qua khóe mắt, trong lòng hơi lộp bộp.
Hình như vừa thấy Thiện Ngôn.
Xong con bê rồi!
“Cái đó… Em nói là Trúc Linh để em nói đùa, anh có tin không?”
“Tôi có mà tin em cái búa ấy! Cái bản lĩnh của em, giữa tháng gây họa cho vợ nhà người ta, để cho chồng người ta mỗi ngày đều căm thù tôi, xong giờ còn ở nhà làm mưa làm gió! Đi, hai ta phân minh, một chút phu quyền cũng không có đúng không? Tôi phải chấn chỉnh phu cương thật tốt mới được!
Vừa dứt lời, Ôn Mạc Ngôn trực tiếp ôm người ngồi cuối bàn đi thật khí phách, hoàn toàn không để cho Bạch Minh Châu có cơ hội giãy dụa.
Cuối cùng chỉ còn lại Châu Vũ, cô nàng run rẩy đứng dậy, giơ hay tay lên cao.
“Em… Em cực kì vô tội! Hai thiếu một, em không có cách nào mà.”
“Cái trong tay đang niết chặt đó, tiểu thịt tươi này là ai thế?”
“Anh không biết Bạch Kính Đình sao?”
Cô vừa thốt ra liền sửng sốt, chớp chớp mắt.
“Em… Em không biết, em thật sự không biết, cái anh trai nhỏ mặc áo sơ mi trắng, lộ xương quai xanh với cơ bụng này là ai thế?”
“Ừ?”
Nói đầy đủ như vậy luôn!
“Tên này phải hơn ba mươi nhỉ?”
“Không thể nào? Người ta mới 93 mà, rất non nớt đó, cùng lắm thì so với em vài tuổi…”
Nói tới cuối, thanh âm ngày càng nhỏ đi.
Bởi vì cô ấy cảm thấy mình lành lạnh..