Những cô gái nhỏ kia nhìn nhau, bị dọa sợ, đành chán nản rời đi.
Lúc đi rồi còn bảo nhau là trái tim bị tổn thương quá rồi, nói anh không có lễ phép gì cả, bề ngoài nhìn đẹp nhưng lại hung dữ quá!.
Ngôn Tình Tổng Tài
Trong vòng một giờ ngắn ngủi, anh chỉ dùng một chữ bình thường thôi đã đuổi được mười hai cô gái tới làm quen rồi.
Lúc không có ai bắt chuyện, thì anh lại loay hoay với bó hoa đang cầm, cứ đếm đi đếm lại cũng không thấy chán.
Chờ một người là khoảng thời gian cực dài, cực gian nan, thế nhưng anh cũng chẳng than một câu, chỉ để ý tới lối ra.
Cuối cùng cũng tới bốn giờ, anh không kiềm chế được mà đứng bật dậy.
Trên tấm biển thông báo hiện lên các chuyến bay đã hạ cánh, nhân viên công tác dưới mặt đất hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Có rất nhiều người bước ra từ cửa ra, nhưng lại không có bóng dáng quen thuộc.
Người đâu rồi?
Phó Thiết Ảnh nghển cổ lên, cố gắng nhìn đến nơi xa nhất có thể, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng Châu Vũ đâu, điều này khiến cho anh rất lo lắng.
Anh gọi điện cho lh, liên tục xác nhận có phải chuyến bay này không, vì sao lại không thấy người đâu.
Lh cũng rất khó hiểu: “Châu Vũ tự mình nói với tôi là xế chiều hôm nay lúc mười giờ cô ấy sẽ hạ cánh mà, số hiệu chuyến bay là XXX, sao lại không có được chứ?”
“Đáng chết! Tôi muốn đi tìm nhân viên điều hành dưới mặt đất!”
Phó Thiết Ảnh đi tìm một nhân viên điều hành dưới mặt đất, đột ngột túm lấy cổ áo anh ta, hỏi: “Người phụ nữ của tôi đâu? Các người đưa cô ấy đến chỗ nào rồi?”
“Thưa anh, xin anh đừng kích động, có chuyện gì cứ từ từ giải quyết!”
“Cô ấy vốn đi chuyến bay này về, nhưng vì sao bây giờ tôi lại không thấy cô ấy?”
Trong lúc Phó Thiết Ảnh đang nôn nóng bực bội thì sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Này, em ở đây.”
Thân thể Phó Thiết Ảnh đột nhiên khựng lại, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Châu Vũ gầy hơn.
Cô ấy vốn có dáng người mảnh dẻ, bây giờ đi ra ngoài hơn bốn tháng mà đã gầy hơn rất nhiều.
Gương mặt trẻ con không còn hai cái má bánh bao như trước nữa, nhưng sắc mặt cũng không tệ lắm, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết đang cười với anh ta.
Chỉ trong chớp mắt, Phó Thiết Ảnh đã buông đồ trong tay mình ra, nhanh chân chạy tới chỗ cô ấy.
Sau đó, ôm cô ấy thật chặt.
Anh ta tham lam ngửi lấy mùi tóc thoang thoảng của cô, xác định là người thật chứ không phải ảo giác, lúc đó trái tim mới trở về chỗ cũ.
“Em về rồi, cuối cùng em cũng về rồi.”
“Ừm, vừa về đến nơi đã thấy anh muốn đánh nhau với nhân viên công tác rồi.
Phó Thiết Ảnh anh chẳng có tiền đồ gì cả.”
“Anh không có!” Phó Thiết Ảnh trợn mắt phủ nhận.
“Không á? Anh cho là em mù ư? Anh đang túm lấy cổ áo người ta, sắp ghì chết người ta tới nơi rồi.”
“Không đâu, em nhìn nhầm rồi, anh đang giúp anh ta chỉnh lại cà vạt.” Phó Thiết Ảnh vô cùng đàng hoàng nói dối.
Châu Vũ bĩu môi.
Đột nhiên Phó Thiết Ảnh nhớ ra cái gì đó, nói: “Châu Vũ, anh mang hoa tới cho em.”
“Hoa? Anh mang hoa cho em á? Thế hoa đâu?”
“Hoa…”
Phó Thiết Ảnh hơi sửng sốt, hình như vừa nãy vội quá nên anh ta đã vứt luôn bó hoa dưới đất rồi.
Anh ta vội vàng buông Châu Vũ ra, quay đầu lại tìm hoa, vừa hay thấy một người nhân viên quét dọn bình tĩnh nhặt bó hoa lên ném vào thùng rác của bác ấy.
“Hoa của tôi!” Phó Thiết Ảnh vọt tới, thậm chí còn nhặt hoa trong thùng rác ra.
Bông hoa bị giày vò nãy giờ cũng đã dập nát từ lâu, không còn vẻ xinh đẹp như ban đầu nữa rồi, cánh hoa rách te tua.
“Anh xin lỗi… Hình… Hình như anh làm hỏng bó hoa này rồi.”
Phó Thiết Ảnh giống như một đứa trẻ đang làm sai chuyện gì, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng.
Vốn anh còn định tặng cô một bất ngờ, nhưng bây giờ tất cả đều đã hỏng rồi.
Châu Vũ nhìn anh như thế không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Em rất thích.”
Cô ấy đỡ lấy bó hoa ôm vào ngực, nói: “Chỉ cần là anh tặng, cho dù là gì thì em cũng thích.”
“Thật ra tối hôm qua anh đã nhận được tin hôm nay em về rồi, nhưng anh không kịp chuẩn bị gì cả, cứ đi thẳng tới đây.
Vẫn là nhờ Hứa Trúc Linh nhắc nhở anh chuẩn bị quà cho em.”
“Anh… Thất bại quá, luôn không hiểu làm sao mới có thể khiến em vui vẻ được.”
“Không sao đâu, cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi mà.
Chúng ta về nhà trước đi, em muốn thăm bố mẹ đã.”
“Nhưng mà trước tiên em phải đến nơi này với anh đã.”
“Được, anh dẫn em đi đi.”
Cô vừa dứt lời, Phó Thiết Ảnh đã ôm bổng cô lên.
Cô giật nảy mình, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Em gầy quá, anh thấy đau lòng, muốn ôm em một chút.”
“Không phải vừa mới ôm rồi sao? Sân bay này chỗ nào cũng có người, anh không thấy xấu hổ à?”
“Bọn họ dám nói nhảm một câu anh sẽ đấm gãy hết răng của bọn họ, rồi ép bọn họ nuốt xuống!”
Châu Vũ nghe anh ta nói như thế, không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Sao bốn tháng qua rồi mà tính cách của anh ta vẫn giống như một khối thuốc nổ, không cẩn thận là sẽ nổ luôn vậy?
“Anh quên là lúc trước anh đã đồng ý với em như thế nào rồi sao?”
Phó Thiết Ảnh nghe vậy thì đảo đảo đôi mắt thâm thúy, nói: “Nếu không thì bọn họ mà dám nói linh tinh, anh sẽ lườm bọn họ, lườm đến khi nào bọn họ ngậm miệng thì thôi.
Cam đoan không đánh người.”
“…”
Lời này của anh ta khiến Châu Vũ không thể phản bác được, dường như điều đó rất bình thường, nhưng chỗ nào cũng có vấn đề.
Phó Thiết Ảnh đưa Châu Vũ tới nhà mới của hai người.
Đứng ở dưới sân, Châu Vũ ngửa cổ lên nhìn ngôi nhà nhỏ xinh đẹp cao ba tầng, hỏi: “Anh… Anh nói cái gì?”
“Phòng tân hôn của chúng ta.”
“Phòng tân hôn ư! Ôi trời ơi!”
Mỗi cô gái đều rất mong đợi ngày mình sẽ kết hôn, cho nên phòng tân hôn cũng vô cùng quan trọng.
Cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ mặc áo cưới như thế nào, tổ chức lễ cưới ở một lễ đường ra sao, và cuối cùng là việc động phòng.
Châu Vũ không thể chờ đợi được nữa, cầm lấy chìa khóa mở cửa đi vào, phát hiện nơi này được trang trí theo phong cách mà mình yêu thích nhất.
Nước mắt đọng lại trên khóe mắt cô ấy lấp la lấp lánh, bây giờ cô ấy đã rất kích động, không thể nói ra lời.
Cô ấy đẩy cửa ra xm từng căn phòng một, có phòng làm việc, có phòng cho trẻ con, phòng ngủ chính, phòng cho khách, và một phòng làm nhà kho.
Mỗi một thứ trang trí trong phòng đều rất lộng lẫy, ngay cả thảm, khăn trải bàn, chén trà, đệm ngồi đều đã được cẩn thận chọn lựa.
Phó Thiết Ảnh không phải là một người tinh tế, sao có thể trang trí căn nhà này tỉ mỉ như thế được, lại còn đúng với sở thích của cô?
“Ai giúp anh trang trí vậy?”
“Hứa Trúc Linh tìm người thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải.”
“Em cũng đoán được đây nhất định không phải là anh làm.
Anh là một người thích kiểu đen trắng, sẽ không thích mấy thứ lòe loẹt như thế này.”
“Thật ra… Căn nhà này cũng không phải do anh mua.”
“Ý anh là sao?”
Phó Thiết Ảnh là một người ngay thẳng, nói hết tất cả mọi việc từ đầu tới cuối, khiến cho Châu Vũ dở khóc dở cười.
“Vậy anh có biết là chuyện này không nên nói cho em biết không? Tối thiểu nhất cũng nên chờ đến sau khi chúng ta kết hôn đã chứ.
Bây giờ anh nói sẽ làm em mất hứng, cũng khiến cho ấn tượng tốt về anh bị giảm đi nhiều, hiểu không?”
“Anh biết, không phải do anh chuẩn bị, anh cũng không thể giành mất công lao của bọn họ được.
Tất cả chỗ này đều do bọn họ giúp anh làm.
Hứa Trúc Linh rất quan tâm đến em, từ sau khi em đi cô ấy đã cùng với anh ba thiết kế căn phòng này.”
“Vậy còn anh, anh làm gì?”
“Anh… Anh ngày nào cũng nghĩ xem nên tặng cho bố vợ cái gì, làm sao để ông ấy vui vẻ, dù sao sau này ông ấy cũng là bố vợ của anh.
Ông ấy chọc anh tức thì được, anh thì không, cũng không thể giết… Không thể bất kính với ông ấy được.”
Phó Thiết Ảnh nhanh mồm nhanh miệng, vốn muốn nói không thể giết chết bố của Châu Vũ, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của cô, anh ta lập tức đổi giọng.
“Vậy anh làm thế nào rồi? Bố em có đồng ý anh không?”
“Không có.
Mài bốn tháng rồi mà tảng đá thối đó không thèm chịu thua?”
“Ừm?”
“Bố em… Tảng đá đó… Không chịu thua.”
Anh ta lại vội vàng đổi giọng.
Châu Vũ không hề nể nang gì mà nhéo chặt lỗ tai anh ta, nói: “Anh được lắm.
Sau này mà không biết kiểm soát mồm miệng một chút, bị em nghe được cái gì thì em sẽ liều mạng với anh.”
“Được rồi, anh cũng không dám nữa.
Thật ra anh cũng có quà muốn tặng cho em.”
“Anh á? Anh thì tặng được cái gì? Không phải là anh không hề chuẩn bị gì sao?” Châu Vũ bĩu môi nói..