Bạch Nhược Minh Lan rất ngạc nhiên khi thấy anh đến đây.
“Sao cậu lại tới đây? Tôi đã giải thích những gì nên giải thích rồi.
Có phải Trúc Linh đã phát hiện cái gì không?”
“Không phải ạ.
Là ông Nhật Kinh nhờ con chuyển cho mẹ một thứ.
Mẹ cứ nhìn đi là hiểu được.”
Anh đưa lá thư qua.
Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy tờ bệnh án đã ghi bệnh ung thư đã đến giai đoạn cuối.
Cả người bà ấy run lên dữ dội.
Giây phút tiếp theo, bà ấy đã ngã về phía sau.
Cũng may Thành Trung vội vàng đỡ được, dìu bà ấy ngồi xuống.
Lúc đầu trên mặt bà ấy còn có vẻ thống khổ, nhưng không ngờ rằng sau đó bà ấy lại đập bàn cười to, cười đến khi nước mắt cũng rơi xuống.
Giọng của bà ấy khàn khàn, tiếng cười nghe cũng thật đáng sợ.
“Cuối cùng thì ông ta cũng sắp chết.
Thật sự là khột niềm vui sướng to lớn ở trong lòng.
Ông già chết tiệt này lẽ ra nên chết từ sớm rồi.
Không cần đợi tôi ra tay, ông trời cũng muốn mau chóng đem ông ta xuống âm phủ.
Ông ta bị trừng phạt là đúng.
Ông ta đáng chết, đáng chết.”
“Mẹ, trước đây ông Nhật Kinh nói rất nhiều chuyện với con.
Ông ta thực sự là người của Bộ tộc sói đêm phải không ạ?”
“Đúng vậy, ông ta chính là người của Bộ tộc sói đêm.
Là người thuộc thế giới ngầm, là truyền kiếp của họ Gia Cát.
Cậu nói xem có ai không tâm phục khẩu phục? Nhưng được lợi ích gì.
Nếu không phải vì ông ta, làm sao bây giờ ba mẹ con chúng ta có thể rơi vào tình huống như thế này!”
“Ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Lúc đó ông ta bị người của công ty Nhật Kinh bắt đi trước khi ông ta kịp cứu mọi người.”
Cố Thành Trung là đàn ông.
Anh hiểu rõ nhất cảm giác bất lực của người đàn ông.
Anh muốn thấy Nhật Kinh Xuyên Hi nói ra điều này.
Không ngờ rằng Bạch Nhược Minh Lan lại quay ra nhìn anh bằng ánh nhìn rất dữ tợn.
Trong mắt tràn đầy sự tàn bạo.
“Cậu thì biết cái gì! Ban đầu chúng tôi vẫn có thể thoát được, nhưng ông ta còn tin tưởng Phó Minh Nam là anh em và sẽ không đuổi giết ông ta đến chết.
Chỉ cần ông ta giao quyền lực ra thì người trong nhà vẫn có đường sống.
Nếu không phải do ông ta do dự, làm sao ba mẹ con chúng tôi lại biến thành như thế này?”
“Hắn thất bại, nhưng ngược lại lại rủ bỏ hết trách nhiệm, lỗi lầm của mình.
Người của công ty Nhật Kinh tìm tới cửa, chúng ta không có cách thay đổi nó, nhưng ngày trước thì sao? Tôi khuyên ông ta đi.
Ông ta rời đi làm gì?”
“Tin tưởng tình anh em, nhưng lại vô tình với tính mạng đứa nhỏ.
Ông ta đúng thật là người cấp dưới, người anh em trung nghĩa.
Nhưng ông ta lại là người chồng tàn nhẫn, người cha độc ác.
Ngày ngày, tôi đều chờ mong ông ta chết đi.
Bây giờ ngày đó đã đến.
Ông ta đáng chết.
Một cái chết thật hả lòng hả dạ, chết là đúng.”
Bạch Nhược Minh Lan giống như điên, cười run rẩy cả người.
Nhưng cuối cùng bà ấy lại cười ra nước mắt.
Những giọt nước mặt như những hạt trân châu bị đứt dây, có lau thế nào cũng không ngừng được.
“Tại sao, ông chết dễ dàng như vậy? Đồ khốn kiếp, ông nên bị chém qua ngàn kiếm, bị ngũ mã phanh thây! Trời ạ, thật bất công!”
“Anh nợ ba mẹ con chúng tôi mà trả như thế này hả? Đồ khốn nạn...”
Bạch Nhược Minh Lan đau lòng khóc, giống như có rất nhiều sự oan khuất.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn và già nua từ ngoài cửa truyền đến.
“Vậy nên Minh Lan, tôi đến đây để trả nợ!”
Bạch Nhược Minh Lan nghe nói như thế, ánh mắt run lên, nhìn thẳng về phía cửa.
Không biết từ khi nào Nhật Kinh Xuyên Hi xuất hiện.
Nhưng ông ta đang thu mình lại, nhìn bà ấy với đôi mắt đẫm nước mắt.
“Ông…Sao ông lại ở đây.”
Bạch Nhược Minh Lan kinh ngạc mở to mắt.
Trong mắt đều ngập tràn sự khiếp sợ, hoài nghi nhìn ông ta.
“Nếu không như vậy, làm sao tôi có thể tìm được bà.
Nếu Cố Thành Trung có cách để tìm được bà thì tôi chỉ cần đi theo Cố Thành Trung là có thể rõ ngọn ngành.”
Cố Thành Trung nghe vậy, có chút dở khóc dở cười, áy náy đích nhìn Bạch Nhược Minh Lan.
Anh vốn tưởng bản thân đã là người thông minh, tính toán không ai bằng, không ngờ hôm nay anh mới phát hiện gừng càng già càng cay.
“Vậy xin hỏi...!Bệnh này là thật sao?”
“Nếu tôi không làm điều này, làm sao anh có thể hứa sẽ giúp tôi tìm Minh Lan? Tôi biết bà ấy ghét tôi, dù tôi có chết bà ấy cũng sẽ rất vui, sẽ không gặp tôi.
Tôi...!Chỉ có thể nghĩ ra cách làm ngu ngốc này.”
Nhật Kinh Xuyên Hi xấu hổ nói.
Cố Thành Trung lắc đầu tỏ vẻ không còn cách nào khác: “Mẹ, con xin lỗi.”
"Không sao, ông ta là con cáo già mà.
Suốt đời chỉ biết bày mưu tính kế.
Nhưng ông ta lại không hiểu lòng người.
Cậu mới bị lừa thì tính cái gì, tôi cũng bị ông ta lừa như vậy rất nhiều năm rồi!”
Bạch Nhược Minh Lan nắm chặt tờ hồ sơ bệnh án thành một quả bóng và ném nó một cách mạnh mẽ vào mặt ông ta.
Nhật Kinh Xuyên Hi không né tránh mà từng bước tới gần.
“Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ lập tức giết ông.”
“Bà không muốn giết tôi.
Bà cứ luôn miệng nói muốn tôi chết nhưng chính bà lại là lang thang ở cổng biệt thự nhiều lần mà không xông vào tấn công tôi.
Bà có thể sai Diệu Miêu tới ám sát tôi.
Nhưng bà chưa bao giờ làm vậy.”
“Trong lòng bà ghét bỏ tôi nhưng đồng thời cũng yêu tôi.
Chính là vì bà yêu tôi nên bà mới hổ thẹn với Trúc Linh, không bao giờ dám gặp mặt con bé.”
“Tôi rất tiếc cho hai cô con gái của mình, nhưng bà không có lỗi.
Bà đã cố gắng hết sức.
Điều duy nhất bà cố gắng nhưng không làm được là không yêu tôi.
Minh Lan, tôi hiểu bà.
Nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn như cũ, tôi vẫn là người hiểu bà rõ nhất.
Thậm chí tôi còn hiểu bà hơn chính bản thân bà.”
Ông ta tự tin nói, âm thanh hỗn loạn, trên mặt đất có tiếng động.
“Không phải như vậy, đừng nói nhảm!”
Những gì ông ta nói lập tức đâm vào bí mật sâu kín nhất trong lòng bà ấy, khiến bà ấy thẹn quá hóa giận.
Bà ất lấy ra một khẩu súng lục và chĩa vào đầu ông ta.
“Đi ra ngoài, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn đến bộ mặt đáng giận của ông.
Nếu ông tiếp tục bước về phía trước, tôi sẽ thật sự giết ông, thay trời hành đạo.”
Nhật Kinh Xuyên Hi nghe vậy, khóe miệng gợi lên nụ cười tuyệt vọng.
Không biết là cười bà ấy, hay đang cười chính mình.
Ông ta cũng không nghe theo, mà đi nhanh hướng phía trước.
Súng lục của bà ấy đã lên đạn, ngón tay đặt lên trên cò súng.
Nhưng bà ấy lại không đủ can đảm để bóp cò.
Cuối cùng, bà ấy mắt lại, bất ngờ bắt hai phát đạn.
Nhưng chúng đi trật hướng, bắn xuống mặt đất.
Hai lỗ được đục trên nên gạch.
“Tôi nó rồi.
Bà yêu tôi, bà cũng hận tôi, mong chờ tôi chết nhưng lại không thể tự tay giết tôi.”
“Ngày qua ngày, bà đều trải qua sự đau khổ.
Bà có thể gạt được người khác, nhưng không thể gạt được tôi.”
“Ông đã biết.
Vậy vì sao ông lại phải xuất hiện? Chắc chắn ông biết, tôi không muốn nhìn thấy ông.
Đời này, người tôi không muốn nghĩ tới, không muốn nhìn thấy, chính là ông.
Tôi quay lưng với nhà họ Quý, tôi phải làm đến mức nào? Người đàn ông của tôi, cũng không bảo vệ được con của tôi? Ông có ích gì chứ? Ông có ích gì với tôi chứ!”
Trong câu cuối cùng, âm thanh thê lương, giống như một tiếng hét từ địa ngục.
Bà ấy rất đau lòng, chất vấn Nhật Kinh Xuyên Hi.
Ông ta nghe nói như thế, ngừng bước.
Rốt cuộc ông ta cũng không có cách nào tiếp tục bước về phía trước.
Ông ta không thể phủ nhận những sai lầm này.
Cái giá phải trả cũng vô cùng đau đớn!
Bởi vì ông ta đã tin nhầm những người anh em của mình.
Điều này đã hại ba mẹ con bà như thế.
Ông ta còn bị công ty Nhật Kinh nhốt, không có cách nào đi tìm bọn họ.
Làm cho Ngọc Diệp bị Phó Minh Nam nhốt, làm cho Trúc Linh bị người khác coi thường, bắt nạt.
Mà bà ấy… Bị biến thành bộ dạng như hiện nay, là một người phụ nữ lúc nào cũng mang thù hận, là người phụ nữ độc ác.
Ông ta đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Tôi đến đây…Không phải để làm hòa với bà, mà là…”
Nhưng trước khi ông ta kịp nói xong, Bạch Nhược Minh Lan đã lớn tiếng cắt ngang..