Nhật Kinh Xuyên Hi nghe nói như vậy, không ngừng lắc đầu.
Chính là vì không có cách nào để khuyên can anh, ông ta chỉ có thể giúp đỡ anh trong khả năng cho phép của mình.
Dù sao thì đó cũng là đứa con gái ruột của ông ta, ông ta không thể trơ mắt nhìn cô xảy ra chuyện gì được.
“Tôi biết cậu có cách để tôi gặp được bà ấy, cậu có thể giúp tôi gặp bà ấy được không? Coi như tôi cầu xin cậu đó.”
“Không thể được, mẹ vợ không muốn gặp ông, nếu như muốn thì tự nhiên sẽ...”
Lời của anh còn chưa nói ra hết, đột nhiên Nhật Kinh Xuyên Hi quỳ gối rụp xuống.
Làm sao Cố Thành Trung có thể chịu nổi, vội vàng ngồi xuống muốn đỡ ông ta đứng dậy.
Nhưng mà ông ta rất kiên quyết, cố tình không đứng dậy.
“Hôm nay, cậu và tôi không phải là bố vợ con rể, chỉ coi ta như một người đàn ông già đã sắp gần đất xa trời, khẩu cầu cậu, hãy giúp đỡ tôi chuyện này để cho vợ chồng chúng tôi được đoàn tụ.
Cho dù bà ấy có giết tôi, tôi cũng chấp nhận.
Tôi chỉ muốn những ngày tháng còn lại của tôi được thấy mặt bà ấy một lần.”
“Tôi...” Ông ta kho khan một cái.
“Tôi bị bệnh, ngày tháng cũng không còn nhiều nữa, nếu không được thấy mặt bà ấy một lần, tôi thực sự không cam lòng.
Cậu hãy đưa cái này cho bà ấy, bà ấy xem rồi sẽ tự hiểu.”
Ông ta lấy ra một tệp hồ sơ bệnh lý, nét chữ trên đó ghi rất rõ ràng là ung thư giai đoạn cuối.
Trong nháy mắt tâm trạng Cố Thành Trung như ngưng đọng.
Người ta nói lời của người sắp chết là thật nhất.
Nếu như anh có thể hóa giải ân oán của bọn họ, nói không chừng đối với Hứa Trúc Linh lại là một chuyện tốt.
Mặc dù Trúc Linh có nhà họ Quý bảo hộ, nhưng rốt cuộc cũng không phải bố mẹ ruột của cô.
Cô xảy ra chuyện cũng cũng không muốn liên lụy đến nhà họ Quý, chỉ âm thầm chịu đau khổ, cũng không hề nói với Quý Thiên Kim.
Nếu như có thêm anh hai, cô cũng có thêm hai người để nói chuyện.
Hơn nữa, sự đền bù cho cô đến tận bây giờ không còn nằm ở việc thời gian sớm hay muộn.
Anh nhận hồ sơ bệnh lý, đồng ý giúp ông ta chuyển lời, nhưng ý cua mẹ vợ anh là thế, anh cũng không dám đảm bảo có thể làm được.
Nhật Kinh Xuyên Hi thấy anh đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta tìm nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả, bây giờ Cố Thành Trung là cơ hội duy nhất rồi.
Cố Thành Trung còn lo lắng cho Hứa Trúc Linh, không dám ở đây để cô đợi lâu, sợ cô ở một mình nhàm chán sẽ không quen.
Sau khi anh chào ông ta liền vội vàng xuống tầng, nhưng đi được nửa đường thì gặp phải Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
“Anh Trung.” Cô ta chào hỏi anh trước: “Không biết bao giờ anh có thời gian rảnh rỗi nhỉ.
Tôi có vào hạng mục làm ăn muốn hợp tác cùng với anh, muốn anh tham khảo qua chút.”
“Thời gian đều có thể có cho bất kỳ công việc gì.”
“Tốt lắm, chúng ta hãy chọn một nơi yên tĩnh thích hợp để bàn công chuyện.”
“Không cần đâu, hoặc là đến phòng làm việc của cô, hoặc là đến phòng làm việc của tôi, những chỗ khác đều không phải chỗ thích hợp để bàn chuyện.”
Cố Thành Trung nói một câu để từ chối, anh biết rõ được mục đích của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Cô ta đối với anh là cảm thấy hứng thú.
Đấy không phải là tình yêu, mà đơn thuần là muốn chinh phục.
Anh không muốn có quá nhiều dính líu đến cô ta.
Dù trận chiến này có khó khăn như thế nào đi nữa, anh cũng phải dốc toàn lực để ứng phó.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là người thông minh như vậy, làm sao có thể không nghe ra ý trong lời nói của anh chứ.
Căn bản là anh không muốn có nhiều dây dưa với cô ta mà thôi.
Người khác có cầu cũng không cầu được, mà hôm nay cô ta còn chủ động tỏ dáng vẻ mở lời như vậy, nhưng anh lại không hề động lòng.
Cô ta siết chặt bàn tay, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh, trò chuyện vui vẻ.
“Anh Trung, có phải anh có thành kiến với tôi hay không? Anh có suy nghĩ gì vậy..
Anh sợ tôi à?”
Cô ta cố tình tiến lên phía trước, mùi thơm trên người cô ta bay thoang thoảng, giống như muốn câu dẫn người khác.
Cô ta xít lại gần hơn, người lả lướt, chỉ cần người không bị mù thì đều có thể nhìn ra được.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Cố Thành Trung chỉ bình tĩnh nhìn quét qua cô, đáy mắt không có bất kỳ cảm giác tham lam dục vọng nào.
Anh vẫn không hề nhúc nhích, đứng vững như núi thái sơn.
Ánh mắt anh nhìn cô ta như loài chó nhìn loài mèo, không có chút hứng thú nào cả.
Thậm chí Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử còn hơi cảm thấy hoài nghi rằng mình có phải không có sức hút của phụ nữ hay không.
Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy cô ta, chỉ cần cô ta sử dụng một chút thủ đoạn thì đối phương liền chấp thuận theo cô.
Nhưng mà Cố Thành Trung...!vô cùng kiên định.
Người kiêu ngạo như cô ta, làm sao có thể chấp nhận mình thất bại cơ chứ?
Người đàn ông này, nhất định cô phải bắt được anh.
Dù cô không lấy được quyền kinh tế thì cũng phải thu phục được anh.
“Cô Nhật Kinh, mong cô hãy tự trọng.”
Bởi vì cô ta dựa vào người anh quá gần, Cố Thành Trung lùi về sau một bước, tránh xa cô ta.
Cảm giác như, nếu gần cô ta quá mức thì anh sẽ vị lây vi khuẩn vậy.
Cô ta cười nhưng không hề cảm thấy tức giận.
“Tốt lắm, lần sau tôi sẽ tự đến hỏi thăm anh Trung đây.
Tôi biết chúng ta sẽ có rất nhiều lời cần nói.”
Cô ta che miệng cười lên tiếng.
“Chuyện sau này thì để sau này hãy nói, bây giờ tôi còn có chuyên, xin phép đi xuống trước.”
Vừa dứt lời, anh cũng không thèm nhìn lại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thì đã đi xuống bậc thang.
Cô ta trơ mắt nhìn Cố Thành Trung đang dần khuất đi, khuôn mặt đầy băng sương dần dịu đi.
Khóe miệng cô cong lên một nụ cười dịu dàng, tựa như có gió xuân ấm áp thổi qua đi vào lòng cô ta.
Khoảng cách phía trước và phía sau anh thực sự giống như là hai người.
Nhưng cô ta lại cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng nhưng cũng rất dè dặt, giống như vừa gặp được một thứ gì đó quý giá.
Đột nhiên cô ta có một ý tưởng điên rồ, cô muốn được nhảy vào trong mắt anh, trở thành người mà anh ấy nhìn thấy.
Sự dịu dàng ấy, nếu như chỉ dành cho cô ta thì thật tốt biết bao.
Cái suy nghĩ này vừa mới nảy sinh thì cô ta đã cảm giác không ổn.
Làm sao cô ta có thể thích Cố Thành Trung được, với người đàn ông đã có gia đình này thì cô ta chỉ muốn giành được thôi.
Suốt dọc đường, Cố Thành Trung chỉ đăm đăm suy nghĩ cô nhóc này, nhưng cô lại chỉ mê mẩn xem phim Hàn Quốc mà quên đi tất cả.
Trước khi đi anh đã dặn dò rất rõ ràng, cô không được quyến luyến sắc đẹp của người khác, nhưng cuối cùng lại ở đấy mà rơi vào si mê.
“Hứa Trúc Linh!”
Giọng anh đầy tức giận vang lên.
Hứa Trúc Linh nghe được, giống như trẻ con làm sai chuyện, luống cuống tay chân lấy điều khiển tắt video, ngồi ngay ngắn lại.
“Anh..
anh đã về rồi sao? Sao lại nhanh như vậy nhỉ, em vừa mở một tập phim ra xem mà còn chưa xem xong đâu á.”
“Nếu như anh về muộn thêm chút nữa thì chồng của em chắc là người khác rồi.”
Anh bất mãn nói.
“Làm sao anh biết được chứ? Em cũng không phải là người đẹp não tàn, em chỉ có một người chồng là anh thôi.”
Cô vội vàng nói lấy lòng anh.
Cô nhanh chân ra bóp vai bóp chân cho anh, lấy thức ăn cho anh.
“Cái này cũng không khác biệt lắm đâu, đợi một lúc được bánh ngọt thì chúng ta đi về nhà.”
" Ừ."
Rất nhanh sau đó đến giờ ăn bánh ngọt, còn lại là các hoạt động vui chơi giải trí, ví dụ như khiêu vũ.
Nhưng Cố Thành Trung giả bộ thân thể không thoải mái, trước thời gian lại rút lui.
Anh biết rằng Hứa Trúc Linh không thích những dịp như vậy, cũng không thích ăn mấy món kia, vì vậy..
Hứa Trúc Linh đứng ở phố ăn vặt đầu ngõ, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng xanh.
Không phải chứ? Cô còn có thể ăn những thứ như này sao? Như vậy cũng hạnh phúc sao?
“Đậu hũ thối, bò viên cà ri, còn có cả thức ăn của người phương Đông, bánh cuốn, súp bánh bao..” Những thứ này so với những món ăn trang trọng hào nhoáng trong yến hội kia còn thú vị hơn nhiều.”
“Đúng vậy đúng vậy.
Ở đây hàu được nướng với chút mỡ tỏi, vô cùng ngon, thực sự là rất tuyệt vời nha.”
“Đúng rồi, anh suýt quên luôn, trước kia em có thể ăn rất nhiều, hôm nay cũng cần mua thêm.”
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, cảm thấy cả người đều thực sự bay bổng, thực sự quá là hạnh phúc.”
“Em có thể lấy thêm một chút vị cay không? Ví dụ như bánh cuốn có thể thêm ít tương ớt nha.”
“Tất nhiên là có thể.”
“Bánh gai nóng thì sao?”
"Có thể."
“Lẩu thì sao?”
"Cũng có thể!".
Truyện Việt Nam
“Em đây, em đây không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Thật sự là đều được sao? Không phải là em đang mang thai bị cấm ăn những thứ đồ này sao? Sao hôm nay lại có thể tha hồ ăn uống như vậy chứ?”
Hứa Trúc Linh vô cùng kích động nói, ánh mắt cô sáng bừng lên.
Cố Thành Trung nghe vậy, không nhịn được liếc mắt nhìn qua cô, nói: “Ai nói là cho em ăn? Là để anh ăn.”
“Thật sao? Vậy còn em...!Vậy em thì làm sao?”
“Em có thể nhìn anh ăn.”
"Cái gì cơ?".