Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1474: Chương 1521






Nếu hôm đó, cô thể hiện là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, thì có lẽ, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sẽ chú ý đến cô nhiều hơn và coi cô như là kẻ thù của mình cũng nên.

Bây giờ, mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi hết cả rồi, giờ lại đi tính toán hậu quả thì cũng là chuyện vô bổ, chỉ có thể là đi được tới đâu hay tới đó vậy.
Cố Thành Trung dẫn cô đi tới một cái bàn sạch sẽ ở khu vực yên tĩnh, và mang cho cô một ít bánh ngọt mà cô thích ăn nhất.
"Ngày hôm nay, chỉ có thể ăn như vậy thôi nha, cần phải cân bằng dinh dưỡng cho cơ thể của em, không nên ăn quá nhiều đồ ngọt như vậy được.”
“Em biết rồi, em biết rồi, nếu như người ngoài nghe thấy còn tưởng rằng anh chính là quản gia của em cũng nên.”
“Em có làm cho sợ hãi lắm không, anh đã tới trễ rồi, em nhất định là giận anh lắm đúng không?”
“Không đâu nha, bởi vì em biết rằng anh nhất định sẽ tới bên em.

Nhưng em không ngờ rằng, bọn họ lại dựng chuyện hãm hại em giữa ban ngày như vậy.

Nếu anh trả thù bọn họ, liệu anh có bị Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tính toán sau lưng hay không? Bởi vì, bọn họ nhất định là làm việc cho cô ta.”
“Có lẽ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã cho bọn họ rất nhiều lợi ích để bọn họ thực hiện âm mưu hãm hại em.

Bằng không, với địa vị của nhà họ Cố, không ai dám nói một từ “Không” với em.

Vì lợi ích của bản thân, họ dũng cảm để làm ra những chuyện như vậy thì cũng phải tự mình gánh chịu hậu quả về sau mà thôi.

Nếu bọn họ dám tiết lộ thông tin đó là âm mưu của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, thì bọn họ không chỉ phải đối mặt với sự trả thù của anh mà còn có Công ty Nhật Kinh nữa, bọn họ nhất định không dám đâu."
"Cuối cùng thì cũng không thể nắm bắt được điểm yếu của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử phải không?” Hứa Trúc Linh nói có chút thất vọng.

"Đây là điều mà đàn ông nên nghĩ tới, em đừng bận tâm đến chuyện này làm gì cả.

Em không tin tưởng ở anh sao? Vợ chồng chúng ta cùng nhau hợp sức để đánh bại cô ta nhé.” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, ánh mắt của anh dịu dàng vô hạn.

Hứa Trúc Linh cười thầm, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
“Anh đi tiếp khách đi nhé.

Chuyện vừa nãy giải quyết xong xuôi rồi, có lẽ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sẽ không gây phiền phức cho em nữa đâu nha.

Em ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, một lát nữa em sẽ chờ lấy bánh để ăn.”
“Ngoan lắm, anh đi bàn một số chuyện với ông Nhật Kinh.

Lần này, đồng hồ trên tay của em đã bị bại lộ, sau khi về, anh sẽ căn dặn Phó Viên làm cho em một cái khác.” Cố Thành Trung đưa cô ấy ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người cô và vắt nước trái cây cho cô.

Anh còn sợ rằng cô sẽ cảm thấy nhàm chán, thậm chí anh còn chọn một vài bộ phim truyền hình Hàn Quốc cho cô.
Anh xoay người bước đi, trước khi đi còn căn dặn: "Không cho phép em nói nhân vật nam chính đẹp trai, nếu không anh sẽ đập điện thoại di động của em nha."
"Vậy thì anh phải mua cho em chiếc điện thoại di động mới rồi."
"Đổi điện thoại di động cũng không có gì đáng sợ, chỉ sợ rằng em muốn đổi chồng mà thôi...” Cố Thành Trung không kiềm chế được, nhỏ giọng thầm thì.
Hứa Trúc Linh nhìn khuôn mặt giận hờn xấu xí của anh, liền không nhịn được nở nụ cười.

Anh xoay người rời đi, Hứa Trúc Linh luyến tiếc không nỡ, nắm chặt bàn tay to lớn của anh, đột nhiên kéo anh trở lại.

Anh không kịp chuẩn bị, bất ngờ lao về phía cô một cách nặng nề.

Cũng may, cơ thể của anh nhanh nhẹn, anh đưa tay đỡ lưng ghế sô pha kịp thời, vậy nên anh không đè lên người cô.

Anh hơi nhướn lông mày, vừa định khiển trách cô làm như vậy sẽ gây nguy hiểm đến đứa nhỏ trong bụng thì sao.

Nhưng đôi môi mỏng của cô khẽ mở ra, Cố Thành Trung không nghĩ gì nữa, ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Đôi môi hồng phớt của cô hôn lên môi anh, tuy là động tác có chút vụng về nhưng lại rất tinh tế.

Đôi môi của cô ướt át.

Nó cũng rất mềm mại nữa.

Đối với một người đàn ông như anh thì không thể chịu đựng được sự khiêu khích như vậy được, anh dùng đôi bàn tay to lớn của mình ôm lấy cơ thể của cô, đè cô trong vòng tay ấm áp của mình, ngang nhiên hôn cô một cách quyết liệt.

Một lúc lâu sau, bờ môi và hàm răng của hai người tách ra, ánh mắt của cô trở nên mơ màng một chút.
“Này, anh nên đi ngay bây giờ.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng như sáp, như thể say rượu, đặc biệt có chút khiêu khích.
Cố Thành Trung đột nhiên thở hắt ra, bất đắc dĩ nói: "Anh không thể đi được, với bộ dạng như này sao có thể đi được, anh phải bình tĩnh đã.”
Anh cảm nhận được điều gì đó.


Lúc này, Hứa Trúc Linh mới phát hiện, cô không khỏi đỏ mặt và cảm thấy thẹn thùng.
"Vâng, em biết rồi, em xin lỗi nha.”
"Chết tiệt, xin lỗi gì chứ, anh rất mê đắm dáng vẻ vừa rồi của em đó.” Cố Thành Trung đột nhiên chửi thề, bởi vì anh có chút kích động.
"Tại sao? Thật là...!Không ổn rồi, xung quanh đều có người đang nhìn chúng ta." Cô nhìn xung quanh với lương tâm cắn rứt, và nhận thấy có rất nhiều người đang nhìn nơi này với ánh mắt kỳ lạ.

Cô chỉ là một chút ham muốn nhất thời, và cô muốn hôn anh theo ý thích của mình.

Cô không ngờ rằng, cô lại không thể kiểm soát.

Chuyện vừa nãy khiến mọi người chú ý, cô sợ rằng lại nghe phải những điều bàn tán linh tinh không tốt đẹp chút nào.
“Anh rất thích điều đó.

Em muốn nói với cả thế giới rằng anh là người đàn ông của em.

Anh không ngại nếu em khắc thêm vài dấu ấn nữa lên người anh đâu nha.

Anh hạnh phúc quá, em làm như vậy sao anh có thể quan tâm đến người khác nữa?”
“Sau đó, bọn họ sẽ nói rằng em quá phô trương.

Trước mặt mọi người, không ngờ lại làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.”
“Vợ chồng mình đang làm chuyện đúng với pháp luật, sao lại là chuyện xấu hổ cơ chứ.

Trúc Linh à, em không thể ngăn cản được miệng lưỡi của một người, và càng không có cách gì để ngăn chặn miệng lưỡi của thiên hạ đâu.

Phận làm dâu trăm họ, có người sẽ khen em, có người ao ước được như em, và cũng có người đố kỵ với em.

Việc em có thể làm đó chính là làm tốt việc của bản thân mình.

Chỉ cần em không làm trái với lương tâm của mình, không làm chuyện hãm hại người khác, hiểu sự tình của người khác thì em không cần phải kiềm chế bản thân mình đâu nha.”
“Huống hồ, hai chúng ta chẳng qua chỉ ôm hôn có một cái, đâu có làm chuyện gì bất lịch sự đâu cơ chứ? Bọn họ nhìn không hiểu thì tự nhiên sẽ nói những lời không mấy tốt đẹp.

Em không cần quan tâm đến cách nhìn của bọn họ, em chỉ cần quan tâm anh, bởi anh muốn ở bên cạnh đến cuối đời này.”
“Cũng giống như anh nè, anh không quan tâm đến cách nhìn của người khác, anh chỉ tin vào ý kiến của mình.

Ở trong mắt của anh, em là người tốt đẹp không gì sánh được, không ai có thể so sánh được.”
Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế, khóe mắt của cô cũng đã hơi ươn ướt.
Anh nhìn thấy cô khóc và nhẹ nhàng lau đôi mi ướt đẫm nơi khóe mắt của cô, và nói: "Này, không được khóc nha, em khóc thì anh sẽ đau lòng lắm đó.”
"Cố Thành Trung, vậy em hỏi anh câu này, em và Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ai xinh đẹp hơn."
"Để anh xem nào."

“Hả? Anh mở to mắt ra mà xem, chỉ cần ai có con mắt tinh tường đều có nhìn ra được, cô ta tốt đẹp hơn em gấp trăm lần.

Cô ta mới xứng đáng với hai chữ “mỹ nhân”, những người còn lại đều chỉ bình thường thôi."
“Trên đời này có vô vàn khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chỉ duy nhất có một tâm hồn thú vị mà thôi.

Nếu anh là người yêu thích khuôn mặt xinh đẹp thì anh sẽ có vô vàn người anh thích bên cạnh.”
“Ngay cả khi cô ta có một khuôn mặt đẹp, nếu anh không nhìn cô ta thì làm sao có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của cô ta?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời anh nói, dĩ nhiên cô không còn cách nào để phản bác.
“Được rồi nha, không được suy nghĩ lung tung nữa, em chính là em, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử không bao giờ có thể so sánh được với em đâu.

Anh phải đi tìm ông Nhật Kinh để bàn chút chuyện trong Hiệp hội thương mại, lát nữa anh sẽ quay lại gặp em.”
“Dạ, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh ở đây, em nhất định sẽ không đi vào phòng vệ sinh một lần nào nữa, để không cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng em.”
Cố Thành Trung nghe thấy như vậy, liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cô một cái, lưu luyến không lỡ rời đi.

Anh đi tới phòng làm việc của Nhật Kinh Xuyên Hi, ông ta đã pha trà xong.
Cả căn phòng đều ngập tràn mùi thơm của chè xanh, khiến tinh thần trở nên vui vẻ thoải mái.
"Anh ngồi đi, rồi nếm thử trà tôi vừa pha.”
Ngược lại, Cố Thành Trung không vội vã ngồi xuống, mà anh cung kính cúi đầu chào ông ta.
"Cảm ơn ông Nhật Kinh đã giúp đỡ vợ của tôi, giúp cô ấy tránh khỏi sự hãm hãi của những người đó.”
“Tôi cũng chỉ là xử lý công bằng mà thôi, không được tính là giúp đỡ cô ấy.

Nếu như chỉ là cô Trần vu oan, ta ngược lại sẽ không còn lời nào để nói.

Nhưng chính người đàn ông đó đã nói rất khó nghe, tôi không thể nhịn được.

Bộ dạng cảm ơn của anh, tôi lại thấy giống như là cố ý, tôi không thể gánh vác được đâu.” Ông Nhật Kinh nhẹ nhàng nói, khóe môi nhếch lên cười.

Vết nhăn dưới hốc mắt của ông ta nheo lại gần như tạo thành một đường thẳng, trông rất dễ nhìn.
Ông ta không thừa nhận chuyện này, Cố Thành Trung cũng không có ý định tiếp tục hỏi làm gì bởi vì anh là một người rất biết điều.
“Tôi còn có một chuyện khác muốn nói lời cảm ơn.”
“Ồ, còn có chuyện gì nữa sao? Tại sao tôi không thể nhớ rõ tôi đã làm chuyện gì có ích làm cho anh phải cảm ơn như vậy?”
“Nếu không nhờ ông thì tôi không thể biết nhiều thông tin chi tiết về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử như vậy.” Ngay khi anh vừa nói xong, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Nhật Kinh Xuyên Hi nheo mắt một chút, cười khanh khách, nghe thấy như vậy, trong đôi mắt của ông ta có lóe lên sự gian xảo..