Ngày hôm sau, trong hội trường, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thông báo rằng Nhật Kinh Xuyên Hi sẽ lấy danh nghĩa của ông ta để tổ chức tiệc sinh nhật để chiêu đãi các thành viên trong đình của những nhân vật nổi tiếng tại Đà Nẵng.
Ngược lại, ông ta muốn xem Cố Thành Trung là người như thế nào và cũng muốn xem vợ của anh là ai.
Mặc dù, tất cả thông tin của Cố Thành Trung đã được gửi đi, nhưng từ nhỏ, anh đã lớn lên ở London và sống cùng anh trai của mình.
Sau khi trở về Đà Nẵng, anh âm thầm xây dựng tập đoàn của riêng mình từ con số không.
Từ tập đoàn J&C đến tập đoàn Cố Linh, thật không khó để nhìn ra đươc sự nhạy bén trong kinh doanh của anh rất phù hợp để làm một người lãnh đạo.
Nhìn toàn bộ Đà Nẵng, ông ta khó có thể tìm được người thứ hai giống như Cố Thành Trung.
Còn ở thủ đô Điện Biên, cô ta cũng rất khó tìm được người thanh niên ưu tú như vậy, nhưng cô ta không thể ngờ lại có thể tìm thấy người như vậy ở quốc gia khác.
Ngay sau đó, thư mời đã được đưa đến nhà họ Cố, Hứa Trúc Linh nhận được thư mời, nhưng cảm thấy rất khó chịu trong lòng và không biết phải làm gì cả.
Hiện tại, mới gần ba tháng, cái bụng của cô trông rất bằng phẳng, người ngoài nhìn vào cũng không thể phát hiện ra dấu hiệu gì.
Vì nể mặt ngài Nhật Kinh, mọi người không ai dám từ chối, mọi người đều khẳng định sẽ đến.
Trên thiệp mời, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng yêu cầu dẫn theo bạn gái, nếu không tham dự bữa tiệc, Cố Thành Trung sẽ là người duy nhất không có mặt, nhất định anh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Đây quả thật là chuyện mất mặt.
Cô không có cách nào từ chối, đành phải thuyết phục Cố Thành Trung đồng ý.
Nửa đêm, Cố Thành Trung trở về, trước tiên anh vào phòng để tắm rửa sạch sẽ, sau đó anh nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.
Vốn tưởng rằng cô đã sớm ngủ say, nhưng anh không ngờ rằng khi anh vừa mới vén chăn lên giường, cô liền xoay người qua rồi ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào vòng tay của anh.
Cô háo hức hít mùi nam tính chỉ có duy nhất trên người anh rồi lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
"Anh đã trở về rồi sao?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng và tỉnh táo, anh cảm thấy được cô vẫn chờ đợi mình đến bây giờ.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bằng đôi bàn tay to lớn của mình, bật đèn và rồi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô.
“Tại sao em chưa ngủ?”
“Em chờ anh về nhà mà.”
“Anh hay về muộn, em đừng thức khuya quá, sẽ có hại đến sức khỏe của bản thân lắm.”
“Ừm, thực ra, em có chuyện muốn bàn với anh, đây, anh xem này.”
Cô đưa cho anh tấm thiệp mời, Cố Thành Trung nhìn xong, sắc mặt của anh liền trầm xuống.
"Không cần đi, em lấy lý do bị ốm là được."
“Đây là tiệc sinh nhật.
Có lẽ ngày mai chính là niềm vui tân gia.
Ngày mốt sẽ là đại tiệc thoái vị.
Anh có thể từ chối một lần, nhưng không thể từ chối vô số lần.
Bữa tiệc tổ chức ở lễ hội này nhất định là để thăm dò anh và em.
Em nghe nói người của Công ty Nhật Kinh đã đến Đà Nẵng.
Lần này, chúng ta đến bữa tiệc không phải để Nhật Kinh Xuyên Hi thấy, mà là để người kia thấy.”
"Người đó là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, có đúng không?"
"Anh biết không?"
"Tin tức ồn ào náo nhiệt khắp nơi, sao anh có thể không biết chứ? Em là một phụ nữ, cũng là một thương nhân, chẳng phải người đi trước có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng sao? Nếu không biết lai lịch của đối thủ thì không thể tùy tiện hành động được.
Bữa tiệc này chính là cơ hội tốt nhất, không chỉ có cô ta quan sát chúng ta, mà chúng ta cũng phải xem người này như thế nào, rốt cuộc là thần thánh phương nào."
"Từ lúc nào, anh cũng hiểu những thứ này vậy?"
Cố Thành Trung bất đắc dĩ nhéo mũi của cô, nghiêm mặt, phân tích từng người một, giống như...!một đứa trẻ nghiêm túc học thuộc bài.
"Em ở bên cạnh anh đã nhiều năm như vậy, cũng quen với những việc như này rồi!"
"Đi là được rồi, anh vẫn giấu em ở nhà, bên ngoài đã bắt đầu lan truyền tin tức linh tinh rồi.
Anh sẽ để em xuất hiện công khai, điều này sẽ xóa bỏ nghi ngờ của mọi người.”
"Đúng vậy, nếu anh còn từ chối lần nữa, sẽ khiến cho mọi người càng nghi ngờ."
"Anh đã khiến em cảm thấy tủi thân sao?" Cố Thành Trung ôm nàng, đau lòng nói.
"Không phải đâu, em ở bên cạnh anh chưa bao giờ thấy tủi thân.” Cô mãn nguyện nói.
Ngày hôm sau, cô liền chuẩn bị trang phục, cô không muốn vì chút chuyện nhỏ như này mà khiến Cố Thành Trung phải bận tâm.
Cô không ngờ rằng anh đã dành thời gian chuẩn bị xong giúp cô rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc váy, cô vừa cười vừa khóc.
Chiếc váy cao cổ, tay áo dáng dài, nó thực sự ôm sát cơ thể của cô, một khung cảnh tuyệt đẹp chưa từng có xuất hiện trước mắt.
Những người mặc lễ phục tham gia bữa tiệc đều có dáng người mảnh mai, thanh tú.
Trái ngược hẳn với cô, nhìn cô giống như là một chiếc bánh bao vậy.
Cố Thành Trung rất sợ cô gây sự chú ý.
"Cố Thành Trung, anh thật quá đáng.
Chiếc váy này quá lỗi thời rồi.
Anh định đưa cho em mặc chăn bông ra ngoài sao?”
"Em không thích thiết kế này sao, chiếc váy này rất đẹp mắt mà."
"Em không thích thiết kế của tay áo này, rất dễ lộ cánh tay! Có thể đổi chiếc váy khác không? Cúp ngực, hở vai hoặc là váy ngắn một chút cũng được.
Những cô gái khác đều âm thầm ganh nhau về nhan sắc, em mặc như vậy sẽ bị người ta coi là chuyện cười đấy.”
"Điểm nhấn hả, người khác đều lộ những điểm quyến rũ ra ngoài.
Em có nét nào quyến rũ sao?"
"Hả?" Hứa Trúc Linh nghe vậy, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Một lát sau bình tĩnh lại, cô nhìn ngực của mình có chút…
Bây giờ ngực của cô vẫn là cup A, ngược lại mông của cô có chút cong.
Cơ thể của cô quá gầy vậy nên mông cũng không có thịt mấy, sau khi cô tập thể dục thì vẫn chưa có được một cặp mông hoàn hảo.
Chân...
Đôi chân của cô vừa thon thả vừa thẳng nhưng lại không đủ dài vậy nên cô không thể mặc bộ đồ có thiết kế cổ áo cao, như vậy sẽ che hết ưu điểm của cơ thể cô.
Với những điều kể trên, quả thật cô không có điểm gì để lộ ra vẻ đẹp của bản thân.
Nhưng...
"Cố Thành Trung, anh không thích em phải không?" Cô tức giận nhìn anh: “Anh không thích em sao? Vậy thì, anh đi xem một mình đi.”
“Anh làm sao mà không thích em được cơ chứ.
Em thích ăn chay, không thích ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ hơn nữa không thể trách em được, ngực và mông có thể phát triển hơn nữa mà.
Để không làm phí công sức chăm sóc của anh, em sẽ chăm chỉ và cố gắng hơn nữa nha.”
"Dạ?” Hứa Trúc Linh càng nghe càng cảm thấy không đứng đắn.
"Về sau, sờ sờ đát."
"Cạch..."
Khi cô nghe thấy những lời nói không biết xấu hổ này, hai má của cô liền đỏ bừng.
Cô tức giận liếc mắt nhìn một cái: "Anh đúng là người không biết xấu hổ, miệng lưỡi quả thật lanh lợi."
"Ngoan, em bước tới đây nào." Sau khi dứt lời, anh ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi cô một cách mất kiểm soát.
Cố Thành Trung cũng đã nhịn hơn hai tháng nay rồi, anh rất muốn nếm thử vị ngọt trên đôi môi của cô.
Nhưng không ngờ khi anh nếm được vị ngọt trên đôi môi của cô, sự tỉnh táo của anh lại lập tức biến mất.
Hứa Trúc Linh bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn còn chút có chút lý trí, nhận thấy được điều gì đó, cô liền ra sức vùng vẫy.
Thế nhưng sức lực của cô quá yếu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chỉ giống như một con kiến đang vùng vẫy.
Ngay khi cô nghĩ mình không thể chống cự được nữa rồi, Cố Thành Trung đột nhiên đứng dậy, uống vài nguộm nước rồi đột nhiên thở dốc.
“Anh đã quá kích động rồi.” Giọng của anh khàn khàn, và đó là kết quả của dục vọng mạnh mẽ của anh.
Yết hầu của anh chuyển động, anh tuyệt vọng nuốt trọn ngọn lửa dục vọng xuống khoang bụng.
Suýt nữa thì anh không kiềm chế được.
Trong ba tháng đầu của thai kỳ, việc làm tình là điều kiêng kỵ nhất, lỡ có chuyện gì xảy ra thì con sẽ không giữ được.
Đứa trẻ không quan trọng, quan trọng nhất là thân thể của cô, anh không thể để cô khóc thêm một lần nào nữa.
Hứa Trúc Linh hôn lên miệng hơi sưng đỏ, thở hổn hển rồi đứng dậy chỉnh lại trang phục.
Nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, nhất thời cô không kiềm chế được dục vọng của bản thân, nhưng cô nhất định phải kiềm chế lại.
Cô lè lưỡi liếm láp, do dự hồi lâu rồi hậm hực nói: “Hay là… em giúp anh.”
“Em nói cái gì á?”.