"Thích...!Trêu đùa điểm yếu của đàn ông, thích...!Đùa bỡn tình cảm..."
"Điểm yếu của đàn ông là gì?"
"Haiz, cậu còn nhỏ, không hiểu được đâu."
Bản chất của cô là chị đại, nhưng lại phải ngụy trang thành cô nhóc ngọt ngào động lòng người.
Đúng là đáng bị chém ngàn đao.
Phó Thanh Viên nghe thấy thế thì không hỏi thêm nữa, cậu ta luôn có cảm giác trong lòng Diệu Miêu cất giấu rất nhiều tâm sự.
Cậu ta cũng không sốt ruột, một ngày nào đó sẽ biết thôi.
Ngày tháng sau này vẫn còn dài...
Nhật Kinh Xuyên Hi vẫn luôn lấy cớ bị ốm, đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên không ai dám đến quấy rầy ông ta.
Mấy ngày hôm nay không biết ông ta nghĩ thế nào, vậy mà lại ra ngoài xử lý chuyện của hiệp hội thương mại, vốn dĩ chuyện tuyển cử của hiệp hội thương mại đã xác định thời gian từ trước rồi, không hiểu sao lại kéo dài ba tháng.
Tin tức này đối với Cố Thành Trung đúng là tin tốt, khiến anh có đủ thời gian chuẩn bị.
Phía bên này vô cùng vui mừng, còn người của Công ty Nhật Kinh lại cực kỳ bất mãn.
Vốn dĩ bọn họ định giải quyết dứt khoát chuyện này, không ngờ lại kéo dài thêm ba tháng.
Người của Công ty Nhật Kinh cũng không ngồi yên được nữa, bọn họ lập tức phái người đi tìm Nhật Kinh Xuyên Hi.
Xuyên Hi biết sau khi công bố tin tức này, chắc chắn đám người của Công ty Nhật Kinh sẽ không ngồi yên, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, người đến tìm ông ta lại là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Người thừa kế Công ty Nhật Kinh.
Từ trước đến giờ người thừa kế công ty tất cả đều là phụ nữ, ngày xưa chính mẹ của anh cũng là người thừa kế.
Mẹ ông ta không hài lòng với chuyện hôn nhân do gia tộc sắp đặt, nên đã chạy trốn, về nước gặp được bố ông ta.
Hai người gặp nhau trên máy bay, vừa gặp đã yêu, bởi vì khác biệt về ngôn ngữ, nên mẹ ông ta phải nhờ bố ông ta giúp không ít.
Hai người thường xuyên qua lại, dần dần nảy sinh tình cảm, rồi sau đó ở bên nhau.
Sau này khi mẹ ông ta bị bắt về, không biết bà đã thỏa hiệp gì với bọn họ, mới bảo vệ được tính mạng của hai bố con ông ta.
Cuối cùng mẹ ông ta lại lập gia đình, lại sinh con, nếu xét về vai vế, Xuyên Lăng Tử phải gọi anh một tiếng cậu.
Sức khỏe của mẹ Xuyên Lăng Tử không tốt, cho nên từ khi còn rất nhỏ bà đã được dạy bảo nghiêm khắc, sau đó bà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đã trở thành người thừa kế kiết xuất nhất trong vòng mấy trăm năm qua.
Bà là trưởng nữ, thiên tư xuất chúng, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người, không biết có bao nhiêu người ở nước Pháp muốn lấy bà làm vợ, thậm chí người của hoàng thất cũng có ý với bà, còn có cả tin đồn, bà là vợ tương lai của Thiên hoàng nữa.
Nhưng rốt cuộc chân tướng thế nào, thì không ai biết.
Huống chi đã nhiều năm rồi ông ta không quay về gia tộc, cũng không để ý chút nào đến chuyện công ty.
"Xuyên Lăng Tử đến rồi à?"
"Chào cậu, hôm nay Xuyên Lăng Tử cố ý đến đây để thăm cậu."
Xuyên Lăng Tử mặc áo kimono, người hơi cúi gập xuống, chờ đến khi ông ta ngồi xuống ghế, Xuyên Lăng Tử mới quỳ gối trên bồ đoàn, bắt đầu rót trà cho ông ta.
"Người lớn trong nhà ở xa không thể tới đây được, cho nên để Xuyên Lăng Tử tới đây tập luyện một chút.
Cháu vừa đến đây đã nghe được tin tức cậu muốn lùi thời gian tuyển cử lại, trong lòng cháu có chút kinh ngạc, cậu, nếu hôm nay cậu không cho cháu một câu trả lời hợp lý, cháu cũng không có cách nào báo cáo lại kết quả công việc với gia tộc, cậu...!Chắc có lẽ cậu không làm khó con cháu mình đâu nhỉ?"
Cô ta ngước mắt lên nhìn Xuyên Hi, đôi mắt dài hẹp dường như có thể câu hồn đoạt phách.
Bên trong còn cất chứa vài phần kiên nghị quyết đoán.
Giống như nếu ông ta không trả lời rõ ràng, cô ta sẽ không bỏ qua.
Nhật Kinh Xuyên Hi không dám đánh giá thấp năng lực của cô ta, cho dù bản thân là cậu của cô ta, nhưng ở trong gia tộc anh chỉ là một đứa con riêng, tiếng nói không có trọng lượng, ai sẽ thèm quan tâm sống chết của ông ta.
Nếu như không phải do ông ta có thế lực của mình ở Đà Nẵng, căn bản gia tộc sẽ không cho ông ta bước vào cửa.
"Vốn dĩ cậu cũng muốn góp công sức vì gia tộc, nhưng mà đám người kia của thương hội lại bắt tay nhau không cho tôi làm thế, vốn dĩ hoạt động ấy sẽ phải tiến hành vào cuối tháng, nhưng lại bị bọn họ liên hợp bỏ phiếu lùi lại.
Thiểu số phục tùng đa số, tôi bất đắc dĩ mới phải làm vậy, Xuyên Lăng Tử, nếu như cháu cảm thấy cậu đang lừa cháu, cháu có thể đến thương hội hỏi thăm một chút, hiện giờ cậu đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bọn họ không thể vô duyên vô cớ ra tay với gia tộc chúng ta, nên đành phải ngáng chân chống lại cậu."
Hơn nữa, mấy tập đoàn sản xuất dược phẩm chi nhánh của gia tộc chúng ta cũng bị đả kích rất lớn, rất nhiều lần mở cuộc họp rồi nhưng không ai thèm đến."
"Cháu biết, là do nhà họ Cố, Cố Thành Trung đúng không?"
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cầm chén trà nhỏ bằng sứ lên, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng chạm vào hoa văn trên đó.
Khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười khó hiểu, cặp môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, giống như yêu nữ vậy.
Cô ta là thiên tài trăm năm khó gặp của nước Pháp, khiến người khác ngưỡng mộ.
Hơn nữa cô còn thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp như hoa, người bình thường không thể lọt vào mắt cô ta, cho dù là con cháu trong hoàng thất cô cũng chẳng thèm ngó tới.
Người cô ta muốn, là người có thể chinh phục cô ta, đánh bại được cô ta.
"Cháu có tính toán gì không?"
"Thế này cũng tốt, cháu vừa tới đây, cũng cần thăm dò lai lịch của đối phương thời gian, không vội, không vội, trò chơi chỉ mới vừa bắt đầu thôi."
Cô ta nở nụ cười, giọng nói du dương vô cùng êm tai."
"Được rồi, cậu cũng đã mệt, cháu sẽ không làm phiền cậu nữa, Xuyên Lăng Tử cáo lui."
Nói xong, Xuyên Lăng Tử đứng dậy rời khỏi chỗ này, đôi guốc gỗ dưới chân cất bước tạo ra từng tiếng "Lộc cộc."
Tin tức cô ta đến đây vẫn chưa truyền ra ngoài, vậy mà giữa trưa, trong phòng làm việc, máy tính của Cố Thành Trung nhận được một bức thư nặc danh.
Bên trong vậy mà lại là toàn bộ tư liệu về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Hai mươi lăm tuổi, người thừa kế Công ty Nhật Kinh, trong gia tộc này địa vị của phụ nữ rất cao, đàn ông quá nửa đều là ở rể.
Mười tuổi cô ta đã có thể đi theo mẹ mình, quản lý tất cả các khoản mục của tập đoàn lớn.
Mười lăm tuổi khi mẹ cô ta bị bệnh nặng từ chức, cô ta không tiếp tục đi học, mà tiếp quản xí nghiệp của gia tộc.
Trong thời gian ba năm, cô ta đã khiến tất cả những người có địa vị trong nhà thật lòng khâm phục mình.
Sau đó cô ta quay lại trường học, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã hoàn thành việc học, lấy được tấm bằng thạc sĩ.
Năm nay cô ta hai mươi tư tuổi, quyền thế trong tay càng lớn hơn, biết nhìn xa trông rộng, quản lý công ty từ trên xuống dưới ngay ngắn.
Người này tuy bản thân là phụ nữ, nhưng lại rất có dã tâm, thực lực cũng không hề yếu hơn đàn ông.
Tranh cường háo thắng, lòng dạ độc ác.
Trước đây có lần ở đấu trường, không cẩn thận bị người quyết đấu ngộ thương, ngã xuống phòng khách, bị rách tay chảy máu.
Miệng vết thương không phải quá lớn, nhưng cô ta lại ghi hận trong lòng, năm ấy cô ta mới mười hai tuổi, đã sai người đánh chết tươi gã đấu sĩ kia.
Con cô ta lại đứng ở bên cạnh quan sát, xem người ta chấp hành.
Từ nhỏ đã vô máu lạnh.
Cố Thành Trung mở phần tài liệu này ra xem, bên trong rất tường tận, có ghi lại tất cả những chuyện mà Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử từng trải qua từ khi còn bé đến bây giờ.
Ngay cả lịch sử tình trường của cô ta cũng có, tất cả đều là gia tộc có chức có quyền ở nước Pháp, ngay cả con cháu nhà quý tộc hoàng tộc cũng có.
Nhưng cuối cùng tất cả đều bị cô ta đá, đám đàn ông kia chỉ biết than khóc.
Cố Thành Trung đưa phần tài liệu này cho Phó Thiết Ảnh xem, sau khi xem xong sắc mặt Phó Thiết Ảnh rất kỳ quái, giống như đang cố nhịn cười.
"Sao thế?"
"Cô gái này...!Quá độc ác, đến tôi cũng có chút bội phục." Anh ta nhíu mày lại nói: "Phó Minh Nam muốn bồi dưỡng anh thành kẻ mất hết tính người, cho nên anh mới thế này, nhưng cô ta, trời sinh đã như vậy, không có cách nào cứu được."
"Ngay cả anh muốn chống lại cô ta, chỉ sợ cũng phải đau đầu một phen."
"Anh cảm thấy cô ta có nhược điểm nào không?".
||||| Truyện đề cử: Lão Đại Đều Yêu Ta |||||
"Có!"
Phó Thiết Ảnh nói ngay không cần nghĩ ngợi.
"Nhìn vào lịch sử tình trường của cô ta là chứng minh tốt nhất, cô ta là người có dã tâm bừng bừng, có dục vọng chiếm giữ rất lớn, quen với việc thứ gì cũng phải nắm trong tay mình.
Cô ta giống như Võ Tắc Thiên thời hiện đại, cô ta kết bạn với đám người kia, toàn là con cháu nhà có chức có quyền, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cuối cùng tất cả đều bị cô ta đá."
"Cô ta thích hưởng thụ quá trình chinh phục rồi vứt bỏ, càng thích đàn ông vì cô ta mà buồn bực không vui, gục ngã không dậy nổi, như vậy mới có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta."
"Sau khi cô ta biết em là đối thủ của cô ta, rất có thể cô ta sẽ lập tức thích em, muốn đánh bại em, chinh phục em, cho dù là cạnh tranh trong chuyện buôn bán, hay là cạnh tranh trong chuyện tình cảm, dù thật ra cô ta không thích em, cô ta vẫn muốn chiếm được em sau đó thì vứt bỏ."
"Hay là, chúng ta thay đổi thân phận đi."
Cố Thành Trung nghiêm túc nói, đúng là anh cũng nghĩ tới điều này, nên mới gọi Phó Ảnh tới đây..