Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1450: Chương 1497






"Vậy bây giờ em giày vò anh như thế này, chẳng khác nào muốn lấy mạng của anh, còn đau khổ hơn ly hôn!"
"Em...!Mỗi tối em đều ngủ không ngon, là do em nhốt anh ở đây! Rõ ràng anh là một người mạnh mẽ, thế mà lại phải thu lưỡi đao của mình lại, rõ ràng là một con đại bàng, thế mà lại phải thu cánh lại.

Lòng anh dây dưa quá nhiều, không buông xuống được, thế mà lại vì em, vì con, trốn ở đây như một con rùa rụt đầu."
"Anh là anh, thế mà bị Phó Thiết Ảnh nói như vậy, anh, anh lại không phản bác một câu nào.

Phó Thiết Ảnh...!Phó Thiết Ảnh là người như thế nào chứ? Anh ta biết rõ đúng sai, anh không biết sao? Anh ta đang cười nhạo anh, anh cũng nhịn.

Anh muốn em nghĩ thoáng, không muốn em nghĩ ngợi lung tung, anh nói tất cả không phải vì em, vậy thì có thể là vì ai?"
"Em giống như...!Một tội phạm nghìn đời! Em làm lòng anh rối loạn, làm anh đánh mất bản thân, làm anh phải do dự chần chừ, trở nên...!Trở nên dè dặt.

Anh không dám bước lên trước một bước.

Bọn họ không có ai mắng em, thế mà lại mắng anh.

Nếu như người ngoài mắng em, em còn dễ chịu hơn một chút...!Thế nhưng...!Thế nhưng không..."
"Anh không trách em, người khác cũng không trách em, em lại không có cách nào yên lòng hưởng thụ tất cả.


Ở đây không phải là một nơi tốt, là cái lồng sắt, giam cầm anh.

Em cảm thấy mình là một con quỷ.

Tại sao lại để em gặp anh, tại sao?"
"Em không khiến anh tốt hơn, ngược lại, lại khiến trở nên tồi tệ, em không thích Cố Thành Trung như vậy, em không thích!"
Hứa Trúc Linh vừa ôm mặt khóc, vừa hoảng loạn gào thét.
Những lời này...!Những lời này được giấu trong lòng cô, giống như một ngọn lửa đốt cháy trái tim cô mỗi ngày.
Nó như một chiếc kim châm, mỗi ngày đều đâm đến vỡ nát.
Cô vẫn muốn khóc!
Muốn giả vờ rằng không xảy ra chuyện gì cả, chỉ cười vô lo vô nghĩ.
Cô không làm được, thật sự không làm được.
Cố Thành Trung nhìn bộ dạng sụp đổ của cô, anh đứng nguyên chỗ cũ, trái tim như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào.
Lưỡi dao nhọn quay vòng, khoét đi từng tấc thịt.
Anh đau đến mức không thể hít thở được.
Khoảng cách của hai người không xa, bốn mắt nhìn nhau, không khí như bị ngưng đọng.
"Cố Thành Trung...!Xin anh, quay về đi được không?"
Âm thanh của cô khàn khàn, còn có chút nghẹn ngào, khóc thút thít nói.
"Trúc Linh."
Anh gọi tên cô.
"Em đã học được cách bắn súng, em có thể bảo vệ chính mình, nói không chừng còn có thể bảo vệ người khác.

Em không muốn vào thời khắc quan trọng anh lại trở thành kẻ trốn chạy, những người khác chế nhạo anh, em không làm được, em chỉ hận chính mình! Vốn dĩ em không thể giúp anh điều gì, bây giờ lại liên lụy đến anh.

Vậy anh còn cưới em làm gì? Em...!Em không xứng làm vợ của anh..."
"Nói linh tinh, em là người vợ tốt nhất của anh."
Cố Thành Trung bước một bước lớn về phía trước, ôm chặt thân hình yếu đuối của cô.
Cô vùi đầu vào trong ngực anh, không kìm được nữa mà khóc gào lên như một đứa trẻ, hai vai run bần bật.
Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lưng áo anh.
"Cố Thành Trung...!Xin anh, đừng như vậy nữa.

Nhìn anh như thế, em thật sự rất buồn.

Em có thể chấp nhận cái chết, chấp nhận anh và em phải chia cách, thế nhưng...!Thế nhưng em không thể nhìn anh phải chịu oan ức!"

"Cố Thành Trung...!Em không thể nhìn anh phải chịu oan ức!"
Người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, buông bỏ sự tự tôn và kiêu ngạo của mình, nhận lấy oan ức.
Trái tim cô, thật sự như có dao cắt, không có một khắc nào được yên ổn.
Cố Thành Trung nghe được câu này thì vô cùng đau lòng.
Gần được một tháng, cô giả vờ mình đang vui vẻ, nhất định phải rất mệt.
Anh tự cho rằng mình quan tâm đến cảm xúc của cô, mỗi ngày đều an ủi, thật ra không có một chút tác dụng nào.
"Trúc Linh...!Anh không phải là một người chồng tốt, anh không thể bảo vệ em an toàn, anh thấy hổ thẹn với em."
"Không có, anh là một người chồng tốt, anh là người chồng tốt nhất trên đời này.

Anh không mắc nợ em điều gì hết.

Chỉ là, chúng ta đều nợ một người, đó chính là con của chúng ta."
Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng xoa phần bụng bằng phẳng của mình, chớp chớp đôi mắt đã đẫm lệ, nghiêm túc nhìn anh.
"Cố Thành Trung, em là vợ của anh, sẽ cùng anh chia ngọt sẻ bùi.

Từ trước đến giờ em không phải là một người sợ chết, đi theo anh em cũng chưa từng hối hận.

Chuyện anh muốn làm, chính là chuyện em muốn làm."
"Trúc Linh, vậy thì em có biết, điều em muốn làm cũng là điều anh muốn làm không?"
"Vậy thì bây giờ em muốn anh quay lại, đánh một trận đường đường chính chính.

Bất luận là thắng hay thua, anh đều là anh hùng của em."
"Anh sợ...!Ngày nào đó trong tương lai anh sẽ mất đi em, đến lúc đó anh nhất định sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay."
Bàn tay lớn của anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi của cô.
Những giọt nước mắt như dòng nước nóng bỏng, đốt cháy tâm hồn anh, tạo ra một vết thương thật lớn.
"Nếu kiếp này không có duyên đi cùng nhau đến lúc đầu bạc răng long, vậy thì kiếp sau em sẽ đợi anh đi tìm em."
"Nhưng anh không muốn kiếp sau, anh chỉ muốn kiếp này!"
"Nếu như con người có thể sống mà không lo nghĩ gì, chỉ vì bản thân mình, vậy thì anh ta là một người vô tâm.

Thân phận và địa vị của anh, nhất định không thể trốn tránh trách nhiệm.

Là vợ của anh, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng ở bên cạnh anh.

Em đảm bảo, em sẽ sống thật tốt."
"Cố Thành Trung! Anh không chết, em không chết! Đây là lời hứa lúc đầu của anh với em, bây giờ em hứa với anh!"

Tay cô đặt lên tay anh, dùng sức nắm chặt.
Từ lâu cô đã không phải một mình nữa rồi, cô còn gánh vác cả buồn vui của Cố Thành Trung.
Bởi vì anh, tính mạng mới có ý nghĩa.
Kiếp này có được một người chồng và người con tốt như vậy, cô không nỡ chết.
Cho dù tử thần đã đến bên giường, cô tin mình cũng có thể ngoan cường, chống lại ông ta.
Nhưng điều kiện là, Cố Thành Trung không được từ bỏ!
Là do anh chính trực dũng cảm, có trách nhiệm, mới có được Hứa Trúc Linh như ngày hôm nay, dáng vẻ cô mạnh mẽ kiên cường, cho dù là phụ nữ, nhưng giường như có thể chống chọi được với giông bão.
Cô không hiếu thắng, tất cả chỉ vì Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, nhìn cô thật lâu.
Hai vợ chồng đứng yên, bốn mắt giao nhau.
Lúc này, không cần nói bằng lời, họ cũng có thể hiểu rõ ý của đối phương.
Bọn họ đã ăn ý với nhau như vậy từ lâu.
Cố Thành Trung lại ôm cô vào, bàn tay lớn vuốt mái tóc cô.
"Trúc Linh, ngày mai lên đường, chúng ta về nhà!"
Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, mừng rỡ nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống lã chã.
Cuối cùng cô có thể nhìn thấy người đàn ông hăng hái, dám đấu dám chịu của cô rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên cô được ngủ ngon trong khoảng thời gian này.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người ngồi máy bay quay về.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, khi đến sân bay lại gặp được Phó Thiết Ảnh.
"Em biết anh sẽ trở về, anh trai."
Hứa Trúc Linh nghe được câu này thì rất kinh ngạc, Phó Thiết Ảnh chỉ gọi Cố Thành Trung là anh trai một lần, lâu như vậy rồi, thế mà nói lần thứ hai.
Lần đầu tiên, có lẽ là vì Châu Vũ.
Thế nhưng trong lòng vẫn có chút không tình nguyện.
Bởi vì anh ta không phục Cố Thành Trung.
Thế mà bây giờ, anh ta lại khuất phục trước Cố Thành Trung, vậy nên mới vui vẻ gọi một tiếng "anh trai".
Cố Thành Trung nghe được lời này cũng lộ vẻ xúc động
Anh để trợ lý đưa Hứa Trúc Linh về, cùng Phó Thiết Ảnh tìm một quán rượu.
Hai anh em họ, chưa từng hòa bình ngồi uống rượu với nhau như thế này..