Mỗi khi suy nghĩ này vừa mới nảy ra, tim cô đều cảm thấy đau nhói.
Cô là mẹ đứa bé, làm sao có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ?
Không, cô không thể ích kỷ mà phá bỏ đứa bé được...
“Như vậy thì em sẽ không cảm thấy xa lạ nữa, cũng không cần phải tốn công làm quen với một nơi ở mới.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy khẽ gật đầu với anh, chắc anh đã tốn rất nhiều công sức rồi.
Ngay cả những mỹ phẩm dưỡng da cô hay dùng, cũng được bày theo thứ tự mà bình thường cô sắp xếp.
Đối với cô, anh luôn dành trọn yêu thương, mọi thứ đều tốt cả.
Tốt đến mức cô không thể bắt bẻ gì cả.
Cuối cùng lòng lại sinh ra cảm giác áy náy.
“Em không thích sao?”
Cố Thành Trung thận trọng hỏi, bởi vì từ đầu đến đuôi cô không lộ ra một nụ cười nào cả.
Những lời hỏi này khiến cô sững sờ...
Vào giờ phút này, làm sao cô có thể vui vẻ lên được.
Nhưng nếu đã là lựa chọn của anh, cô có phải bày ra dáng vẻ giả bộ chút cũng tốt rồi.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Nơi này thực sự là một chỗ ở tốt, em rất thích.
Sau này định cư ở nơi này lâu dài cũng không tệ nha, em rất hài lòng..”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cố Thành Trung mím môi lại, lúc lâu sau mới nói ra được một câu.
Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nụ cười của cô thực sự quá gượng gạo, cô không biết diễn xuất, mỗi lần diễn xuất cô đều không biết làm thế nào.
Anh nhìn đã thấy rõ được cô, trong lòng cô đang cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày sau đó, Hứa Trúc Linh không hề đề cập tới chuyện ở Đà Nẵng, làm như tới bây giờ chuyện này cũng chưa từng xảy ra.
Cùng ngày đó, cô vẫn khó kiềm chế được cảm xúc của mình.
Đến mấy ngày kế tiếp, cô chỉ cố nhếch miệng lên tạo nụ cười giả dối.
Mặc dù Cố Thành Trung vẫn có thể nhịn ra được, nhưng so với ngày đầu đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Anh luôn đều đặn một ngày tự xuống bếp nấu ba bữa cho cô.
Bên trong biệt thự, trừ lúc quét dọn của người giúp việc, thời gian còn lại chỉ có đôi vợ chồng trẻ bọn họ.
Đây là cuộc sống trong giấc mơ của cô, yên bình thư thái, tránh xa thị phi, tránh xa những thứ xô bồ.
Buổi sáng thức dậy, cũng không gấp gáp dậy luôn, mà làm nũng nằm thêm ở trên giường.
Cô sẽ ăn bữa sáng ở trên giường, đến giờ ánh nắng mặt trời tốt, thì ra sân nằm phơi nắng.
Cô thử học thêm những thứ mới như học cắm hoa, học pha trà.
Khi học pha trà, cô mới hiểu được tại sao ông Nhật Kinh coi uống trà là một nghệ thuật, phải học nhiều năm thì mới thành công.
Cô không học được võ công, không học được cách chữa bệnh cứu người.
Bây giờ cô đang mang thai, chỉ có thể chuyên tâm học những thứ này được thôi.
Nếu không thì trái tim loạn nhịp và xơ xác của cô không biết dùng cách nào có thể làm nó bình tĩnh lại.
Cô Thành Trung không có việc gì làm liền học xới đất, học về các loại hoa, học về nghệ thuật canh tác.
Trước kia anh chỉ thường nhốt mình trong phòng làm việc, nhưng bây giờ cũng không cần mở máy vi tính ra nữa rồi.
Nhiều khi không tìm thấy anh, thì chắc chắn anh đang ở trong bếp nghiên cứu về dinh dưỡng của các bữa ăn.
Cô không thể ngồi lâu được, luyện tập một lúc rồi lại đứng dậy hoạt động.
Đoán được nhất định anh đang ở phòng bếp, liền đứng dậy qua đó.
Vừa mới tới phòng khách, liền nghe được âm thành từ phòng bếp truyền đến.
Cố Thành Trung đang gọi điện thoại sao?
Hứa Trúng Linh không kiềm được tò mò mà bước chân nhẹ nhàng, rón rén qua đó.
Cô đứng ở khe cửa, nhìn thấy Cố Thành Trung đang ở bên trọng nghe điện thoại, giọng vô cùng nặng nề, sắc mặt nghiêm nghị, dường như đang gặp vài vấn đề.
Anh không phải đã rũ bỏ sạch sẽ mọi chuyện ở Đà Nẵng sao? Đã nhiều ngày rồi anh cũng không xử lý công chuyện, vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Cuộc điện thoại này kéo dài tầm hơn hai mươi phút rồi mới ngắt, cô không nghe rõ được họ đang nói gì.
Sau đó, cô phát hiện ra Cố Thành Trung đã giấu cô nhiều lần lén lút gọi điện thoại.
Đôi lúc là ở nhà vệ sinh, đôi lúc lại ở nhà kho.
Hơn nữa anh cũng đã bắt đầu trở lại phòng làm việc.
Anh cho rằng bản thân đang làm rất tốt, không lọ ra bất kỳ sơ hở nào.
Bởi vì mỗi lần kết thúc cuộc điện thoại, anh đi ra đều thấy Hứa Trúc Linh đang cắm hoa, pha trà, giống như nửa ngày đều không dịch chuyển khỏi cái ghế vậy.
Cố Thành Trung ngỏ ý giúp cô di chuyển nhiều hơn nhưng cô lắc đầu từ chối.
Cô đang mang thai, rất lười di chuyển.
Hứa Trúc Linh sợ rằng mình đi loạn khắp nơi sẽ khiến công việc ngầm kia của anh bị bại lộ.
Mặc dù cô không nghe được nội dung cuộc điện thoại, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc, ít nhiều cô cũng đoán ra được.
Anh luôn kiên định nói sẽ rũ bỏ lại công chuyện ở Đà Nẵng, nhưng lại sợ để cô biết sẽ khiến cô cảm thấy khổ sở.
Bây giờ cô không cần thứ gì cả, không oán cũng không hận, nếu như anh vui vẻ thì cái gì cô cũng nghe theo anh.
Chẳng qua là việc pha trà cắm hoa thực sự rất nhàm chán, cô học lâu như vậy rồi cũng chán nên muốn tìm việc khác để làm.
“Cố Thành Trung...!Anh có mang theo súng không?”
“Cái gì cơ?” Có Thành Trung đang làm bữa trưa cho cô, đột nhiên nghe cô nói vậy, hung hăng cau mày lại, giọng cũng trầm xuống vì kinh ngạc.
“Anh dạy em bắn súng với cái bia đi, lần trước là lần đầu tiên em bắn súng, em thực sự chính xác là quá kém.”
Do cô nhớ lại lần đầu tiên bắn súng, cô bị sự sợ hãi làm cho run rẩy, hồn vía cũng bay hết rồi.
Phát súng đó cũng không bắn trúng người vô tội, ngược lại cô còn bị nó làm bị thương.
Khi đó cô còn đang vui mừng rằng mình không có giết người, nếu không thì sẽ phải tội nghiệt sâu nặng.
Nhưng sau đó cô lại suy nghĩ lại, nếu như mình không bắn hắn ta, thì hắn ta sẽ ra tay giết chết cô.
Nếu như hắn ta phát hiện ra cô, nổ súng trước cô, tất nhiên là muốn mạng sống của cô.
Cô hiền lành, hắn ta chỉ làm vậy với những người vô tội lương thiện.
Mà đối với ác nhân, quả thực không chỉ lấy ác trị ác.
Bởi vì cô là một người hiền lành, chỉ biết làm tổn thương chính mình, tổn thương người thân cận của mình.
Tư tưởng trước kia của cô thực sự quá ngu muội ròi.
Bây giờ cô phải suy nghĩ lại thật kĩ.
“Bây giờ em đang mang thai, không nên đụng tới những thứ giết chóc đó, rất dễ bị dính thù oán chém giết, đối với em và cả đứa trẻ đều không tốt.”
“Em muốn học...!Em không muốn dùng để giết người, em chỉ muốn tự vệ thôi.
Lúc người khác muốn giết chết em, thì em cũng có thể phản kích lại.
Cố Thành Trung, dạy em đi.
Đây không phải chuyện gì xấu cả.”
Cố Thành Trung nghe vậy, liền rơi vào trầm tư.
Cô nói không sai, người thì không có khả năng hại ai nhưng nhất định phải có sự phòng bị.
Mặc dù sống ở trên đảo thì sẽ khá yên tĩnh, không bị ai quấy rầy cả.
Nhưng để phòng trước mọi chuyện, hay là học đi.
Để phòng trước mọi chuyện...
Cái này rốt cuộc là cái gì chứ, mình lại đang chấp thuận cái gì đây?
Cố Thành Trung cuối cùng cũng gật đầu, không hỏi cô thêm gì nữa.
Quả nhiên như cô dự đoán, Cố Thành Trung có mang súng tùy thân.
Nhưng ban đầu anh không định dạy cô bằng súng thật, mà chỉ để cho cô dùng súng đạn cao su.
Súng này bắn vào người cũng đủ để đau mấy ngày rồi.
Nòng đạn vẫn có đủ lực để chạm đích, vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Hứa Trúc Linh hướng về phía bia đạn, lúc cô cầm chiếc súng đạn cao su, tim cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô híp một mắt lại, nhắm vào bia, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó bóp cò.
Sau đó một tiếng nổ lên, tay cô cảm thấy hơi tê.
Cố Thành Trung đi tới kiểm tra cái bia đạn, phát hiện ra đạn không hề bắn trúng vào.
Hứa Trúc Linh không biết tại sao, khi nghe được anh nói vậy, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thành Trung thấy vậy, nói: “Không học nữa, dù sao thì sau này em cũng không dùng được.”
Dứt lời, anh lấy súng đạn cao su từ tay cô, Hứa Trúc Linh cố chấp lùi về phía sau, đáp lại: “Em có thể học được.”
“Em không cần học đâu.”
“Em phải học.”
“Linh à?”
Anh cau mày lại thật sâu, nhìn dáng vẻ quật cường của cô, tim anh lại rỉ máu.
Cô đã từng là một cô nhóc hiền lành đơn thuần, nhưng chỉ vì anh mà lại cầm súng lên.
Cô cần luật pháp bảo vệ, luôn lệ thuộc vào pháp luật, lệ thuộc vào chồng mình.
Nhưng hôm nay cô lại dựa vào bản thân cô.
Cái này làm cho anh vô cùng đau lòng, khó thở.
Anh đã khiến cô thành dáng vẻ quật cường này.
“Em có thể, nhất định em có thể học được.”
Cô hít thở sâu lại, một lần nữa cầm súng lên, nhắm một mắt lại rồi hướng về bia đạn....