Buổi trưa, khi Hứa Trúc Linh vừa mới xong xuôi công việc dưới nhà bếp, vốn đang định nghỉ ngơi một chút thì bỗng nhiên nhân viên phục vụ nói rằng có khách tới.
Cô hơi khó hiểu, bây giờ mọi người đều biết quy định của nhà hàng Tây, sao lại vẫn có người lạc hậu như vậy chứ? Tại sao lại không biết điều đến mức dù quá giờ rồi nhưng vẫn đến vậy?
Cô thắc mắc đi ra cửa để kiểm tra lại phát hiện đây là người mà mình biết.
"Ông Nhật Kinh sao?"
Hứa Trúc Linh rất kinh ngạc đối với sự xuất hiện của ông ta.
Mặc dù mới chỉ mấy lần có dịp gặp gỡ ngắn ngủi nhưng cô ấn tượng rất tốt với ông ta.
Ông ta không giống với những thương nhân khác, trên người không ngửi thấy bất cứ mùi hôi khó ngửi nào, cũng không có dáng vẻ khôn khéo tính toán mà chỉ dịu dàng cười híp mắt, nhìn cực kỳ thoải mái.
Nhưng mà cô cũng biết rằng những thứ này chẳng qua là dáng vẻ bề ngoài mà thôi.
Ông ta là con lai vậy mà lại còn có thể quản lý hiệp hội thương mại Đà Nẵng.
Có thể khiến cho tất cả mọi người chấp nhận xuất thân của ông ta như vậy thì chắc chắn là có chỗ hơn người.
Không những vậy mà còn đứng vững bao nhiêu năm như vậy, ngay cả Cố Đình Sâm nhìn thấy sông ta cũng phải khách khí, mình tuyệt đối không thể xem thường.
Hơn nữa, hiện tại tình hình hỗn loạn của hiệp hội thương mại cũng có liên quan rất lớn với ông ta.
Vậy mà bây giờ còn tìm tới cửa, rốt cuộc là có ý gì?
"Lần trước khi vết thương của cô lành lại, tôi cũng chưa có dịp đến thăm, gần đây hiệp hội thương mại có rất nhiều chuyện vụn vặt nên mới bị trì hoãn.
Hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh rỗi, muốn cùng cô ăn một bữa cơm rồi uống chút trà, vậy có được không?"
Ông ta cười nói, đôi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.
Bây giờ không phải là giờ cơm, nếu như thật sự cố ý tới để ăn cơm thì chắc hẳn sẽ tính đúng thời gian và báo lại trước khi quá giờ.
Chắc chắn là ông ta có chuyện nên mới tới, chỉ sợ...!đây cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm uống trà.
Hôm nay hiệp hội thương mại họp cuối tháng mà Cố Thành Trung cũng đi.
Có lẽ là bởi vì chuyện này.
"Hình như Ông Nhật Kinh còn chưa được thưởng thức tay nghề của tôi đâu.
Ông muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay."
"Tôi có một trang viên ở khu ngoại thành phía Đông, nguyên liệu nấu ăn đều là mọi người tự nuôi trồng, tất cả đều là những nguyên liệu tươi ngon nhất.
Tôi cũng có loại rượu vang tốt nhất, thích hợp để cho các cô gái có thể làm đẹp da."
"Chỉ không biết là liệu mợ chủ Cố có phiền đi cùng tôi một chuyến không, dù sao nó cách đây cũng khá xa."
"Đúng là rất xa, vậy thì ông có thể đợi một chút, tôi gọi điện thoại cho chồng tôi đến đón tôi được không?"
"Đương nhiên là có thể rồi."
Ông Nhật Kinh cười híp mắt nói.
Đây chính là bắt cóc một cách trắng trợn hơn nữa còn cực kỳ hùng hổ dọa người.
Hứa Trúc Linh không biết ông ta muốn làm gì, lo lắng không yên, bấm số điện thoại của Cố Thành Trung.
"Trúc Linh, có chuyện gì sao?"
"Ông Nhật Kinh mời em đến trang viên của ông ấy làm khách, nếm thử tay nghề nấu ăn của em, đợi xong xuôi thì anh đến đón em được không?"
"Trúc Linh, em không gặp phải chuyện gì chứ?"
Ngay lập tức, tinh thần của Cố Thành Trung trở lên căng thẳng, trước đó vừa mới hẹn gặp anh xong, không nghĩ đến chuyện ngay sau đó ông ta đã đi tìm Hứa Trúc Linh.
Ý tứ trong đó thật sự đã quá rõ ràng rồi.
Đây chính là uy hiếp!
Trực tiếp bắt giữ điểm yếu của anh!
"Em không sao đâu, thái độ của Ông Nhật Kinh rất tốt."
"Mợ chủ Cố, để tôi nói với cậu Trung mấy câu đi." Ông Nhật Kinh cười nói.
Hứa Trúc Linh đưa điện thoại di động cho ông ta: "Cậu Trung, tôi biết vợ của cậu cực kỳ yêu thích đồ ăn ngon, đồ ở trang viên kia đều tươi ngon, tôi nghĩ rằng vợ của cậu chắc hẳn sẽ cảm thấy rất hứng thú."
"Đừng có đụng vào cô ấy nếu không thì tôi sẽ liều mạng với ông!"
Cố Thành Trung u ám nói ra mấy chữ ngắn ngủi.
"Không cần quá lo lắng, chỉ đơn giản là đến ăn mà thôi.
Nếu cậu tới nhanh có lẽ chúng ta còn có thể ăn cơm cùng nhau đấy."
Ông Nhật Kinh lơ đễnh nói, dường như hoàn toàn không để tâm đến những lời đe dọa của Cố Thành Trung.
Ông ta không đợi đầu dây bên kia nói tiếp mà ngay lập tức tắt điện thoại.
" Chúng ta mau đi thôi, mợ chủ Cố."
Hứa Trúc Linh liếc nhìn những vệ sĩ ở phía sau lưng ông ta, dù cho toàn bộ nhân viên trong nhà hàng đều lên một lượt chắc hẳn cũng không làm nên chuyện gì.
Cô gật đầu, đi theo rời đi.
Nhà của Ông Nhật Kinh chính là phong cách đặc trưng của Nhật Bản, trong đó còn kết hợp thêm các yếu tố về thiền.
Cầu nhỏ, nước chảy, gỗ thông và các loại đá, tường có màu trắng tạo nên cảm giác sạch sẽ, nhẹ nhàng và tươi mát khiến cho tinh thần cảm thấy thư thái.
Bên trong nhà đốt hương trầm, hai người ngồi xếp bằng, Ông Nhật Kinh bắt đầu pha trà.
Trà đạo rất nổi tiếng ở đất nước của họ, nước trà pha trong vắt, dư vị đọng lại mãi không dứt.
Mà ở dưới nhà, mọi người đang chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, trái cây và các loại rau tươi mới hái còn cả bò mới thịt, cá mới bắt.
Hứa Trúc Linh kiên nhẫn chờ, cảm giác người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt rất ôn nhu nên cô cũng không thấy sợ hãi chút nào cả mà cảm thấy mình chỉ đơn giản là đến đây để làm khách.
"Như thế nào?"
Ông Nhật Kinh bảo cô thưởng thức trà, hỏi.
"Tôi không hiểu được nhưng nhìn qua thì thấy rất lợi hại."
"Cô đúng là một người thẳng thắn, tới nơi này của tôi mà không cảm thấy sợ sao?"
"Ban đầu cũng có chút sợ nhưng đến bây giờ thì không sợ nữa rồi.
Ông không hề có suy nghĩ muốn làm hại tôi.
Có lẽ là bởi vì chuyện Cố Thành Trung trở lại hiệp hội thương mại, muốn nắm quyền kinh tế, cho nên ông mới bắt tôi tới đây để cảnh cáo Cố Thành Trung."
"Đúng là như vậy, tôi sẽ không động đến cô, ngược lại còn có chuyện muốn nhờ cô..."
Ông Nhật Kinh còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Trúc Linh ngắt lời.
"Nếu như là để cho tôi khuyên anh ấy dừng tay vậy thì tôi không làm được.
Tôi không thể can thiệp vào quyết định của anh ấy.
Anh ấy là một người có tham vọng, tôi tin tưởng vào quyết định của anh ấy vô điều kiện, cũng ủng hộ anh ấy đến cùng!"
"Cô là một người vợ tốt." Ông Nhật Kinh nhìn cô, sâu kín nói, thanh âm nặng nề giống như là đang cố đè nén sự bực bội trong lòng.
Đối mặt với ánh mắt của ông ta, cô phải kiềm chế trong lòng nên hơi không được thoải mái.
"Tiếc là là cậu ta không phải là một người chồng tốt.
Cô có thể mặc kệ sự sống chết của mình vì cậu ta, nhưng là cậu lại không thể vì cô mà buông tha những thứ hư vinh kia.
Trên thế giới này còn có điều gì quan trọng hơn việc vợ chồng hạnh phúc cùng nhau chung sống đến đầu bạc răng long?"
"Lúc nãy Cố Thành Trung ở trong điện thoại cảnh cáo tôi, nếu cô có xảy ra chuyện gì thì cậu ta sẽ tìm tôi để liều mạng.
Liều mạng với tôi để làm gì chứ? Nếu như tôi thật sự muốn giết cô thì bây giờ cô cũng đã là một cái xác rồi.
Đến lúc ấy, cứ coi như là cậu ta lấy được quyền mua bán toàn cầu thì tôi nghĩ rằng anh ta chắc chắn vẫn sẽ hối hận vì đã không lựa chọn cô."
"Cho nên cô hãy khuyên nhủ chồng của cô thật tốt.
Bây giờ cậu ta nên dừng tay lại đi.
Lần này người ở công ty Nhật Kinh nhất định phải nắm được quyền làm chủ kinh tế, bọn họ sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào, dùng hết tất cả các biện pháp để lấy được nó."
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì chìm vào yên lặng.
Cô phải đồng ý rằng những lời mà Ông Nhật Kinh nói không hề có ý xấu nào cả.
Nếu như mình xảy ra bất cứ chuyện gì thì dù Cố Thành Trung có ôm tham vọng lớn như thế nào chắc hẳn ngay lập tức cũng sẽ dừng lại, đặt sự an toàn của cô lên đầu.
"Nếu như vậy...!thì có lẽ tôi cũng không phải là một người vợ tốt."
"Đứa nhỏ ngốc này, hai người có thể còn sống chính là điều quan trọng nhất, tôi là người từng trải..."
"Không, có nhiều thứ còn quan trọng hơn so với việc còn sống, đó chính là trách nhiệm.
Một người ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình những trách nhiệm cần phải gánh vác.
Rõ ràng là có trách nhiệm, có năng lực vậy thì tại sao lại không thử? Tính mạng của tôi đúng là rất quan trọng, nếu như tôi chết để anh ấy có thể nắm được quyền mua bán toàn cầu thì đó cũng phải phải là chuyện khó hiểu gì, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không hối hận."
"Tôi hiểu chồng của tôi.
Nếu như anh ấy thực sự hối hận thì đó cũng là hối hận vì đã không cho tôi được một cuộc sống tốt đẹp, không được sống cùng tôi đến đầu bạc răng long.
Bởi vì tôi biết, nếu như tôi chết đi, Cố Thành Trung chắc chắn sẽ báo thù giúp tôi, sau đó sẽ rời khỏi thế giới này cùng tôi."
"Anh ấy không nợ tôi bất cứ điều gì, tôi cũng không nợ anh ấy.
Chúng tôi chỉ làm những chuyện mà mình phải làm, chứ không phải là hy sinh vì người kia."
Hứa Trúc Linh nhấn mạnh từng chữ: "Vậy nên nếu Ông Nhật Kinh muốn bắt đầu từ tôi thì có lẽ là sai rồi.
Cho dù chết thì tôi vẫn sẽ sẽ ủng hộ mọi chuyện của anh ấy, để cho anh không từ bỏ." "Cô gái nhỏ tuổi không lớn lắm, nhưng suy nghĩ lại rất chín chắn, đúng là người sinh sau chắc hẳn sẽ giỏi hơn người sinh trước.
Chỉ là việc hai người chịu chết cũng sẽ không tạo được ý nghĩa to lớn nào cả, đánh một trận mà không nắm chút phần thắng nào ngược lại còn hy sinh bản thân thì cần gì phải cố chấp như vậy cơ chứ?" "Sao ông có thể chắc chắn là chúng tôi không thắng được?" Cô cau mày hỏi..