"Tôi cùng cô ấy ở bên nhau, nếu là tính toán tốt đẹp nhất thì chúng tôi sẽ bên nhau đến bạc đầu.
Nhưng tôi cũng nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, nếu tôi chết đi và không thể ở bên cạnh cô ấy, cô ấy quá yếu đuối, nếu không có khả năng ra quyết định thì cô ấy sẽ phải chịu khổ."
"Khi sức ảnh hưởng của tôi không còn nữa, người ngoài sẽ chỉ sợ một hồi chứ không phải sợ cả đời.
Dựa vào người khác để mạnh mẽ thì không bằng dựa vào chính mình, như vậy mới là sự mạnh mẽ chân chính.
Phương pháp nuôi dưỡng phụ nữ của đàn ông là đạo đức giả, chỉ là để thỏa mãn sự phù phiếm của họ mà khiến cô ấy không thể tách rời khỏi chính mình.
Nhưng tình yêu chân chính là dù cô ấy có khả năng rời đi thì cô ấy vẫn sẽ bám lấy anh, làm một người con gái nhỏ bé trước mặt anh."
"Đây mới là người chiến thắng thực sự, là sự quyến rũ của một người đàn ông.
Vì vậy tôi mới ghen tị với Ảnh Họa Bì.
Quý Thiên Kim là ai? Mọi người đều biết bà ấy khét tiếng và không ai dám kết hôn.
Nhưng khi ở trước mặt Ảnh Họa Bì thì bà ấy như thế nào anh cũng biết đấy.
Một người phụ nữ thông minh như Gia Cát Lượng cũng có thể yếu đuối như thể bệnh tật.”
"Hứa Trúc Linh không so được với Quý Thiên Kim, tôi chỉ có thể nỗ lực mỗi ngày.
Từ vịt con xấu xí chịu mọi khó khăn vất vả giờ cô ấy đã trở thành thiên nga.
Nhưng tôi cũng muốn cô ấy trở thành phượng hoàng, một con phượng hoàng chân chính, chứ không phải trong mắt người ngoài cô chỉ là một con chim sẻ leo lên cành cao mà thành phượng hoàng."
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong phòng bếp, ánh mắt của Cố Thành Trung đặc biệt dịu dàng.
Ánh mắt này dường như đi xuyên qua núi rừng, và cuối cùng đọng lại trên cơ thể cô như một sợi tơ mạnh mẽ.
Không ngừng nhìn ngắm.
Những lời này đập vào lòng Phó Thiết Ảnh, như một tiếng chuông kêu mãi không tan.
Hóa ra suy nghĩ của anh ta chẳng qua chỉ là sự phù phiếm của một người đàn ông, là cách nuôi dưỡng phụ nữ, khiến phụ nữ không thể tách rời mình để thỏa mãn chính bản thân mình.
Tình yêu đích thực là cô ấy có khả năng rời đi, nhưng cô ấy vẫn ở bên mình, đây là sức hấp dẫn của một người đàn ông.
Anh ta nhìn Cố Thành Trung, cho dù từ đầu đến cuối anh chưa từng nhìn về phía mình.
Nói mà không nhìn vào mắt người ta thì thật là thiếu tôn trọng người ta.
Thằng nhóc thô lỗ này...
Tuy nhiên, anh ta lại chưa từng có sự tôn trọng như thế này.
Anh ta đột nhiên cảm thấy tiếp tục so sánh cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh ta đã mất tinh thần rồi.
Lòng dạ chính mình quá hẹp hòi, còn Cố Thành Trung tuy khắc nghiệt với bản thân nhưng lại rất yêu thương người khác.
Hứa Trúc Linh bưng một đĩa dầu ra, nói: "Còn đứng ở nơi đó làm gì? Nước sôi rồi phải không, mau ăn lẩu đi."
"Ừm, anh giúp em."
Cố Thành Trung cầm lấy thứ trong tay cô.
Phó Thiết Ảnh cũng giúp anh chia sẻ một chút, nói: "Cố Thành Trung, được rồi, tôi thừa nhận so với tôi thì anh tốt hơn một chút."
Dù đã bị thuyết phục nhưng anh ta lại cảm thấy hơi khó mở lời nên chỉ có thể nói ra với vẻ ngượng nghịu như vậy.
Nghe vậy, Cố Thành Trung không khỏi nhướng mày nói: "Hôm nay rốt cuộc cũng chịu nói tiếng người."
"Cố Thành Trung, tôi nhường anh một chút thì anh liền bắt đầu tiến thêm một thước đúng không?"
Phó Thiết Ảnh nghe được liền cau mày nghiến răng nghiến lợi nói.
Quả nhiên là không thể nhường nhịn anh.
Hứa Trúc Linh là một chuyên gia nấu lẩu nhỏ, việc đầu tiên nhất định là phải bỏ thịt vào trước.
Phó Thiết Ảnh hỏi: "Có thể ăn được chưa?"
"Ừ."
Cố Thành Trung lên tiếng, sau đó hôn Hứa Trúc Linh ngay trước mặt anh ta.
Phó Thiết Ảnh sững người trong giây lát.
EQ của anh ta thấp nhưng chỉ số IQ của anh ta lại rất cao.
Anh ta không phải là một kẻ ngốc, và ngay lập tức anh ta hiểu rằng mình đang phải ăn thức ăn cho chó.
Hứa Trúc Linh lập tức hiểu ra, nhìn sắc mặt u ám đen như đáy nồi của Phó Thiết Ảnh, cô không khỏi thoải mái mà cười.
Ai bảo vừa rồi anh ta lại xem thường cô!
Cô còn nũng nịu vỗ vào má Cố Thành Trung và nói: "Ông xã ơi, gắp cho em một miếng đi.”
"Nào, cẩn thận một chút."
Hai người cứ thế đưa đẩy, Phó Thiết Ảnh chỉ cảm thấy mình thật dư thừa.
Gia đình này còn có chỗ đứng cho mình không?
Sự vắng mặt của Châu Vũ khiến anh ta cảm thấy như thể đã trôi qua nhiều năm vậy, anh ta không ngờ chỉ ăn một bữa cơm lại bị đôi vợ chồng trẻ này gây khó chịu.
"Đừng quá đáng! Tôi đâu phải là không có vợ, chỉ là vợ tôi cũng không ở bên cạnh thôi! Khi Châu Vũ trở về thì tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài, tự mình đứng vững!"
"Cơm thì có thể ăn nhầm, nhưng lời thì không được nói nhảm đâu.
Châu Vũ vẫn là một cô gái độc thân, có liên quan gì đến em chứ.
Bố vợ của em đã chấp nhận anh chưa? Em còn chưa có giấy tờ gì cả! Phó Thiết Ảnh, anh biết anh là con trâu già gặm cỏ non là đã xấu hổ lắm rồi.
Không ngờ em còn không biết xấu hổ hơn anh."
"Nhỏ hơn em mười ba tuổi, mà em còn làm hại người ta, em có còn là người sao? Thật là không bằng cầm thú."
"Anh…"
Phó Thiết Ảnh đã tức đến nghẹn ngào mà không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Từng lời nói của Cố Thành Trung như một mũi kiếm xuyên thấu đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không có cách nào phản bác lại, bởi vì...!những gì Cố Thành Trung đã nói đều là sự thật.
Anh ta muốn xin giấy chứng nhận, nhưng Châu Vũ vẫn chưa đủ tuổi hợp pháp.
Lại còn một ông bố vợ chưa giải quyết được!
Cố Thành Trung cách Hứa Trúc Linh mười tuổi, còn anh ta là 13 tuổi.
Ba tuổi là đã có khoảng cách thế hệ rồi, khoảng cách thế hệ của anh ta cũng chẳng biết là lớn đến thế nào.
"Được, được rồi, mau ăn đi, đùa giỡn cũng có mức độ thôi.
Em vẫn rất có hy vọng mà nhỉ, tình yêu chú cháu mà."
"Hừ, đợi hai năm nữa kết hôn là có thể sớm chiều ở bên nhau rồi.
Anh nhớ bố vợ của em hình như không lớn hơn em mấy tuổi, ông ấy có gọi em là anh em không?"
Cố Thành Trung tiếp tục đâm chọt.
Hứa Trúc Linh thử liếc nhìn khuôn mặt của Phó Thiết Ảnh, nó tăm tối như một đám mây đen, giống như một quả lựu đạn sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Tim cô như muốn thắt lại vì sợ Phó Thiết Ảnh sẽ đứng dậy lật bàn.
Cô đẩy đẩy Cố Thành Trung, nhưng trên mặt anh lại nở một nụ cười nhàn nhạt, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hai anh em chỉ nhìn chằm chằm nhau như vậy, không khí thật kỳ quái.
Hứa Trúc Linh cắn đũa, nghĩ đến giò bò trong nồi, nếu giờ không ăn thì sẽ bị quá lửa.
Nhưng trông bọn họ như sắp sửa đánh nhau đến nơi rồi nên cô cũng không dám ăn.
"Sao các anh không ra ngoài mà đánh, em khó khăn lắm mới chuẩn bị xong nồi lẩu."
Cô nuốt nước miếng, vốn muốn nói: "Hai người ăn xong rồi hẵng đánh nhau”, nhưng không biết tại sao, lời vừa ra đến khóe miệng liền thay đổi."
Hừm...!Cô muốn độc chiếm nồi lẩu.
Cố Thành Trung cười nói: "Phó Thiết Ảnh, nếu em không nhịn được cơn giận này thì em thật sự quá tệ.
Đây không phải là một mình anh vu khống em mà là sự thật mà vô số người biết được thì sẽ công kích em.
Có công kích em cũng không sao, nhưng nếu là công kích người phụ nữ của em thì mới không tốt.”
Phó Thiết Ảnh hung hăng nheo mắt.
Đang tranh luận về đạo lý với anh ta sao?
Rõ ràng là để trả đũa việc anh ta vừa vạch trần chỉ số IQ thấp của Hứa Trúc Linh, nhưng Cố Thành Trung nói điều đó thật dõng dạc như thể là đang vì lợi ích của anh ta vậy.
Anh ta gõ bàn nói: "Tôi đã nhớ rồi, tôi sẽ không nhẫn nhịn.
Người khác có thể chỉ trích tôi nhưng nếu chỉ trích người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ xé xác người đó."
"Hừ, quả nhiên là anh em một nhà, anh cũng nghĩ như vậy.
Được rồi, mau ăn đi, nếu không nước miếng của Trúc Linh sẽ chảy ra mất."
"Đúng vậy, đúng vậy, ăn cơm trước đi.
Trên đời không có chuyện gì mà không giải quyết được bằng một bữa lẩu.
Nếu có thì hai bữa!"
Hứa Trúc Linh vừa nói vừa không nhịn được mà đặt đũa xuống.
Chà, thơm quá.
Cố Thành Trung nghe vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều.
Cô nhóc tham ăn này, dù cho có chuyện lớn gì xảy ra ngay trước mắt thì đối với cô ấy mà nói cũng chẳng bằng được một nồi lẩu.
May mắn thay, những người vô tâm thường rất tốt bụng và dễ dỗ dành, họ là những người bạn đời tốt nhất!.