Cố Thành Trung vẫn tiếp tục lạnh như băng trong một giây, nhưng khi nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì anh liền mỉm cười với cô, dịu dàng ấm áp mà ngắm nhìn cô.
Phó Thiết Ảnh đứng trên cầu thang nhìn xuống thấy được hai sắc thái của Cố Thành Trung thì không hiểu ra sao.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như anh ta cũng luôn giống như vậy.
Anh ta đối với người ngoài thì nghiêm khắc nhưng đối với Châu Vũ lại khác.
Chỉ là anh ta không thích cười nên cũng sẽ không linh hoạt như Cố Thành Trung.
Thảo nào...!anh ta lại không thể bắt chước Cố Thành Trung, trong lòng anh ta chỉ có phần của Châu Vũ là ấm áp, phần còn lại vẫn cứng như sắt và lạnh như một lưỡi dao băng giá.
Nhưng Cố Thành Trung thì khác, Hứa Trúc Linh ở khắp nơi trong trái tim anh nên ở đâu cũng đều là mùa xuân ấm áp.
Trong mắt của anh chẳng có gì khác mà chỉ có người phụ nữ này.
Anh phát điên vì cô, điên cuồng vì cô, tuyệt vọng vì cô, và có thể từ bỏ mạng sống mình vì cô.
Một người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại tìm đến với một cô gái ngốc nghếch.
Có lẽ đây là một sự kết hợp hoàn hảo.
Anh thông minh cả đời, nhưng khi gặp vấn đề này lại hiếm thấy mà hồ đồ.
Còn Hứa Trúc Linh đã ngốc nghếch cả đời, chỉ để thông minh được một lần khi tìm một người đàn ông.
Lần thông minh này là vấn đề của cả cuộc đời đấy.
Từ lâu họ đã quen với việc bị giới truyền thông chụp ảnh khi đi mua sắm ở bên ngoài, khi những người trong siêu thị nhìn thấy họ thì cũng sẽ không tụ tập lại xung quanh để xem.
Chuyện này đã quá phổ biến.
Hai người thường mua hàng tạp hóa trong các siêu thị và chợ rau ở khu vực này, và Hứa Trúc Linh đã quen thuộc với tất cả các loại sản phẩm.
Suy cho cùng, họ đều là những đầu bếp lâu năm.
Cô thậm chí còn có quan hệ tốt với các ông chú và cô dì ở đây, nếu mà muốn mua thịt tươi thì còn phải phiền Hứa Trúc Linh chọn lựa.
Giới truyền thông cũng không ngừng bênh vực rằng đây chắc chắn là cặp đôi có kiểu cách thấp nhất nhưng cũng là cao nhất trong lịch sử.
Thấp là bởi vì cả hai đều không kiêu ngạo, nhưng xuất thân của họ lại rất đáng sợ.
Nhưng hai người này lại không hề ra vẻ cao sang.
Còn cao là vì cả hai thể hiện tình cảm của mình và rắc đồ ăn cho chó mọi lúc mọi nơi.
Hai người mua rau trở về, bắt đầu chuẩn bị nước lẩu.
Khi bữa trưa gần như đã sẵn sàng thì Hứa Trúc Linh lại nhận được một cuộc gọi.
Người này cũng không phải hoàn toàn xa lạ, cô vẫn có chút ấn tượng.
Hàng tháng Đà Nẵng sẽ tổ chức tiệc trà cho những người nổi tiếng, người khởi xướng là bà chủ Nga đến từ Vương quốc trang sức.
Nhưng bà ta đã gọi điện và nói rằng mình bị ốm và không thể làm người tổ chức tiệc nên muốn cô giúp bà ta tổ chức sự kiện.
Nghe vậy thì Hứa Trúc Linh muốn từ chối, nhưng bà chủ Nga đã nhẹ nhàng thuyết phục, cô vốn là người nhẹ dạ cả tin nên đã gật đầu đồng ý.
Ấn tượng của cô với sự kiện này cũng không tệ lắm, mà bà chủ Nga cũng là một người phụ nữ thông minh và hiểu chuyện.
Chỉ là một lần giúp đỡ nhưng sẽ giúp những giao dịch kinh doanh sau này của cả hai nhà hòa hợp hơn nhiều.
Hiện tại cô cũng đang bắt đầu kinh doanh, cô ít nhiều đã hiểu được giao thiệp và quan hệ là gì.
Cô nói với Cố Thành Trung về chuyện này: "Anh nghĩ em có nên đi không? Anh giúp em lên ý tưởng được không?"
Cố Thành Trung nghe xong liền sờ sờ đầu cô nói: "Trúc Linh, có một số việc yêu cầu em phải tự mình quyết định.
Ví dụ như em có thể đi nếu em muốn, nếu không muốn thì em cũng có thể từ chối."
"Nhưng lỡ như sau này chúng ta hợp tác cùng nhau thì thật xấu hổ..."
"Người kinh doanh là anh, không phải là em.
Trúc Linh, anh không muốn em vì anh mà phải làm trái mong muốn của mình.
Thích thì làm, không thích thì cứ chiếu lệ thôi."
"Chồng của em không phải là phế vật, cũng không cần em phải giúp anh giao thiệp hay tạo quan hệ gì.
Anh cưới em về không phải để em làm việc cho anh.
Hồ cá trong nhà vẫn còn cua đấy, nếu không đủ thì anh cũng có thể mua thêm vài con."
Cố Thành Trung càng nghiêm túc nói.
"Đủ rồi, một cái trên lầu một cái dưới lầu, tổng cộng có tám con cua hoàng đế, anh còn muốn thế nào nữa!"
Hứa Trúc Linh bất lực nói, đêm nào cô cũng đói bụng, nhìn thấy hồ cá thì không nhịn được muốn phạm tội!
"Còn có con gì đi ngang nữa không? Anh sẽ nhờ người tìm về."
"Đừng, em thực sự sợ anh rồi.
Thôi được, em tin rồi, tại sao em lại phải đi."
"Ừ, suy nghĩ cho kỹ.
Trúc Linh, em có thể quyết định rất nhiều việc, bởi vì với thực lực hiện tại của em, cho dù em có phạm sai lầm mà không chịu bất kỳ hậu quả nào thì cũng không ai dám nói gì em cả.
Nhưng đây lại không phải là cách tiếp cận chính xác.
Nếu một người đã có can đảm để hành động, thì anh ta cũng phải gánh chịu hậu quả của những việc anh ta đã làm.
"
"Không ai có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, đây không phải là nền tảng của một chỗ đứng lâu dài."
Cố Thành Trung nghiêm túc nói.
Hứa Trúc Linh nghe xong thì đầu cũng hơi đau.
Sau khi ra trường cô không còn giáo viên chuyên môn nữa nhưng lại có thêm một giáo viên dạy giáo dục cuộc sống.
Cô phải thừa nhận rằng Cố Thành Trung chính là hình mẫu của cô, ít ai có được dòng máu nam tính và dám làm của anh.
Có một ông chồng như thế này thì vợ cũng không thể khiến anh xấu hổ được.
"Bà chủ Nga rất tốt bụng, bà ấy bị ốm không thể lo liệu cho bữa tiệc nên mới tìm đến gặp em.
Nếu em từ chối thì có vẻ không tử tế.
Thứ hai, em cũng không có ghét bỏ gì những người bên trong, mọi người không gây sự với em, đều đối xử với em rất nhiệt tình và thân thiện.
Trên thực tế, họ chỉ là những con người tội nghiệp."
"Thứ ba, và quan trọng nhất.
Em không muốn mọi người nói rằng anh có một người vợ kiêu căng và rằng em đang bắt nạt người khác!"
"Có lý lẽ, em đã học được cách phân tích rồi đấy, thật thông minh."
"Đương nhiên rồi, sau khi suy nghĩ theo cách này thì trong lòng em đã có câu trả lời, chỉ là em không dám khẳng định chính bản thân mà thôi."
"Trúc Linh rất giỏi, chẳng phải hiện tại em đã nghĩ thông được nhiều hơn sao?"
"Cố Thành Trung...!anh cố ý để em tự mình đánh giá à?"
"Anh đang trau dồi khả năng ra quyết định của em.
Dù gì thì em cũng là bà chủ của gia đình này, em phải hành động dứt khoát và có phong thái của người có địa vị cao."
"Trúc Linh, anh nhất định sẽ bảo vệ em ở bất cứ nơi nào có thể.
Nhưng anh không phải toàn năng, anh luôn có sơ sót.
Ví dụ, trong bữa tiệc trà dành cho những người nổi tiếng thì đàn ông không được phép vào, nếu em bị bắt nạt trong đó thì anh cũng không thể xông tới ngay lập tức.
Chỉ khi khí chất của em vượt trội hơn người khác và tầm ảnh hưởng cao hơn người khác một phần, thì sẽ không ai có thể động đến em.”
"Trước đây khi em tham gia thì họ đã nể mặt anh nên mới lấy lòng em.
Anh hy vọng lần này em đi thì họ sẽ cúi đầu trước em vì sức hấp dẫn cá nhân của chính em."
Hứa Trúc Linh nghe được chuỗi dài lời nói này thì trong lòng có chút mờ mịt.
Nó thật sự quá thâm thúy.
Cô cái hiểu cái không mà gật đầu rồi lại lắc đầu, Cố Thành Trung chỉ cười, vỗ đầu cô nói: "Em đi chuẩn bị nước sốt đi, chuẩn bị ăn cơm."
"Được, được, ăn cơm trước rồi nói chuyện sau."
Hứa Trúc Linh bước vào bếp thì Phó Thiết Ảnh lại không biết từ đâu mà lẳng lặng đến gần.
"Anh còn nói với cô ấy những nguyên tắc kiểm soát con người này, thâm thúy như vậy liệu cô ấy có hiểu không?"
"Không học được trong một ngày thì tôi lại dạy thêm vài ngày, hàng chục ngày, hàng trăm ngày thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ hiểu thôi.
Chỉ dựa vào ngoại lực thì chưa đủ, mà phải dựa vào chính mình.
"
"Chỉ là tại sao anh lại muốn khiến cô ấy trở nên độc lập và mạnh mẽ như vậy? Đây có phải là điều tốt cho anh không? Có người đàn ông nào lại không muốn người phụ nữ của mình bám lấy và xoay quanh mình chứ?"
Phó Thiết Ảnh hơi khó hiểu, anh ta chỉ ước rằng Châu Vũ cũng ngốc nghếch như Trúc Linh, làm gì cũng đều lấy anh ta làm trung tâm và khiến anh ta cảm thấy rằng mình là người vô cùng quan trọng trong trái tim của cô ấy..