Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1428: Chương 1475






“Cố Thành Trung…đây rốt cuộc là chuyện gì? Lần trước không phải thế này mà! Rõ ràng là 100 mà!”
Hứa Trúc Linh thật sự rất buồn, 80 là khái niệm gì chứ, thế này cũng thấp quá nhỉ?
Cố Thành Trung vội vàng kéo cô vào lòng, còn không kịp xử lý Phó Thiết Ảnh.
Bàn tay to của anh xuyên qua mái tóc mềm mại của cô, không ngừng an ủi nói: “Cái máy này vốn là sản phẩm chưa hoàn thiện, còn chưa tiêu thụ trên thị trường, chắc chắn là nó có vấn đề.

Trước sau cho ra số liệu có cách biệt quá lớn, cực kỳ không ổn định, thiếu khuyết nghiên cứu.

Không thể xem là thật được, nói không chừng lần sau em đó sẽ là 120 đó!”
Cố Thành Trung không ngừng an ủi.
Phó Thiết Ảnh đứng bên xem kịch hay không ngại lớn chuyện, nói: “Nói không chừng lần sau là 60 đó.”
“Em…” Cố Thành Trung nghe thấy lời này liền ác độc trừng anh ta một cái: “Nếu em còn nói thêm chữ nào nữa thì anh sẽ xé nát cái miệng của em.”
Lời này là đè nhỏ tiếng nói, tràn đầy âm trầm.
Ánh mắt anh long lanh, bên trong chứa đầy sóng đen cuộn trào, cứ như muốn ăn thịt người.
Phó Thiết Ảnh nghe thấy lời này liền thu nụ cười lại, sờ sờ hai tên tóc mai cắt tông đơ của mình.
Mấy ngày này cho dù ganh đua với Cố Thành Trung thế nào thì anh vẫn luôn rất ôn hòa.

Lúc nghiêm túc nhất cũng chỉ là nghiêm mặt không cười, ra vẻ nghiêm chỉnh mà thôi.
Nhưng bây giờ, anh thật sự giận rồi, hơn nữa lửa giận còn rất lớn.
Nếu mình còn không biết sống chết mà tiếp tục nói thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Anh ta mím môi, không tiếp tục nói nữa.
Cố Thành Trung ôm cô về lại phòng ngủ, trong lòng Hứa Trúc Linh tràn đầy buồn bã, những lời kia thật sự rất khó an ủi được mình.
Cô lại không nhịn được nhớ đến giấc mộng kia, Hứa Khả Hân nói rằng cô không đủ IQ là vì có lý do, bởi vì cô sợ Cố Kiến Văn không vào luân hồi nên đã để lại một phách luôn chờ đợi ở chỗ cũ.
Đợi sau khi anh vào luân hồi rồi, thì cô lại vì chấp niệm mà không rời đi được.
Những phách còn lại theo cùng tiến vào luân hồi, vậy nên cô và Cố Thành Trung mới cách nhau nhiều năm như vậy, mà đầu óc bản thân cũng không được linh hoạt cho lắm.
Nhưng không linh hoạt cũng không thể thế này chứ, thật đả kích người quá đi.
“Em…có phải em rất ngốc không?”
Cô đỏ mắt, cực kỳ đáng thương nhìn anh, cứ như thú con vừa mới sinh, trong mắt dường như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, trong suốt xinh đẹp vô cùng.
Anh dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, lau qua một mảng ấm áp kia thì liền dịu dàng nói: “Em không ngốc chút nào cả, em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Đại trí giả ngu.”
“Ở trong lòng anh, em là người thông minh nhất.”
“Anh đừng tung hô em nữa, em có dáng vẻ gì em còn không biết sao? Em đúng là thật đầu óc không đủ dùng, không cần anh phải nói những lời trái lương tâm đâu.”
“Dù sao…dù sao em cũng không thay đổi được nữa, đây là trời sinh, anh nói xem…nếu sau này em sinh đứa thứ hai thì có khi nào sẽ ảnh hưởng tới đời sau không.

Lỡ như đứa nhỏ giống em…”
Hứa Trúc Linh không dám nói tiếp, càng nghĩ càng thấy sợ.
Nếu đứa nhỏ giống cô vậy sau này chẳng phải sẽ hận chết mình sao?
Ánh mắt Cố Thành Trung tràn đầy nóng bỏng nhìn cô, hai tay ôm lấy bờ vai cô, nói: “Trúc Linh, em nghe anh nói trước đã.

Em thật sự không ngốc, thật đó! Người khác dùng chút thông minh vặt để mưu đồ, mưu đồ cái này mưu đồ cái kia, mà em không tranh không giành nhưng lại có được tất cả.

Đây không phải đại trí giả ngu, thì là gì?”
“Hả? Đây chẳng phải là do em giành không lại sao? Càng huống gì, rất nhiều thứ đều là anh cho em mà…”
“…”
Cố Thành Trung nghe thấy đáp án này thì trên đầu liền tràn đầy vạch đen.
Cô vợ nhỏ này đúng thật không thông minh cho lắm, nhưng bản lĩnh ngu ngơ thì là hạng nhất.
Chính là một người luôn tin vào cái lý của mình!
“Là do em lười tranh lười giành thôi, huống gì ngốc một tý có sao đâu? Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà phải không? Vả lại ông trời sẽ đối xử tốt với người lương thiện, em là người được ông trời quan tâm mà đúng không?”
“Nói như vậy…hình như cũng không sai.”
Nếu cô không phải kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc thì sao có thể nhặt được một ông chồng tốt thế này chứ?

“Vậy sau này sinh con phải làm sao…”
“Nếu giống em thì đánh một trận.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ có nhiều gen tốt như vậy để đó, cho nó ở trong bụng mẹ lựa chọn.

Nó không chọn cái tốt, lại cứ nhất quyết chọn cái xấu thì đứa nhỏ này có đáng giận không chứ? Em nói xem có nên đánh không?”
“Hả?” Đây là đạo lý lệch lạc nào vậy chứ.
“Nếu nó chọn ưu điểm của cả hai chúng ta thì chứng tỏ là nhân tài có thể mài giũa.

Nếu giống em thì đánh một trận xong liền dạy dỗ nó làm người cho tốt.

Người có thất khiếu, cho dù một khiếu của nó không thông, chỉ cần nó phân rõ thiện ác thị phi, làm một người lương thiện là được rồi.

Không cầu nó có công, nhưng mong nó vô hại.”
“Người thông minh đều sống rất mệt, anh và Phó Thiết Ảnh đều như vậy, có ai thấy hai người bọn anh vui vẻ đâu? Anh gặp được em, sống đơn giản đi mới hiểu được lạc thú, em nhìn thằng đó đi, hiểu cái đếch gì!”
Vừa nhắc tới Phó Thiết Ảnh anh liền không nhịn được tức điên lên, nếu không phải vì nó thì chuyện này căn bản sẽ không bại lộ.
Anh còn phải an ủi Trúc Linh, nếu không lừa cho qua được chuyện này thì cô chắc chắn sẽ ghi nhớ suốt mấy ngày.
Dáng vẻ nhăn nhó đau khổ này của cô còn không khiến anh đau lòng chết sao?
Hứa Trúc Linh nghe lời này liền cảm thấy anh nói có lý.
Đúng ha, không mong có công chỉ mong vô hại, dạy dỗ nó làm người như thế nào mới là đạo lý chính xác.
Tuy mình không đủ thông minh nhưng mình lương thiện nhiệt tình.

Nhiều năm trôi qua như vậy rồi vẫn không quên tấm lòng son ban đầu, chẳng phải cũng rất tốt đấy sao?
Nghĩ như vậy trong lòng phút chốc liền không khó chịu nữa.
Cô nhịn không được mà ôm lấy Cố Thành Trung, nói: “Chồng nói đúng, chồng thật tuyệt.”
Cố Thành Trung nghe vậy trong lòng liền thở phào một hơi.
Anh vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Cái máy đó thật sự không chuẩn, không cần coi là thật.

Cũng đừng nghe Phó Thiết Ảnh nói bậy, nó muốn ra tay với em, khiến em buồn để kiếm được cảm giác chiến thắng đó.”
“Ừm, chúng ta không thể để cậu ấy thực hiện được.


Đợi Châu Vũ quay về em nhất định phải mách lại, để cô ấy dạy dỗ tên Phó Thiết Ảnh này một trận thật tốt.”
“Ừm, đừng coi là thật, cũng đừng buồn, đi, chúng ta đi dạo siêu thị, mua chút rau về, tối nay ăn lẩu.”
“Được đó được đó!”
Vừa nhắc tới lẩu, Hứa Trúc Linh liền đem chuyện vừa nãy vứt tới ngoài tám trăm mét.
“Vậy em đi lấy xe đẩy rồi đến gara đợi anh, anh lập tức tới ngay.”
“Vâng vâng.”
Hứa Trúc Linh nhảy nhót rời đi, còn Cố Thành Trung thì ra khỏi phòng đi tìm Phó Thiết Ảnh.
Anh ta nói: “Nhanh vậy đã dỗ xong rồi?”
“Em nhằm vào anh thế nào cũng được, nhưng không được đụng đến phụ nữ.

Anh không động vào Châu Vũ, em cũng đừng bắt nạt Trúc Linh.”
“Tôi nói sự thật mà, thật ra chính anh cũng biết không phải sao?”
Phó Thiết Ảnh lười nói dối, cũng lười lấy lệ, cứ nói thẳng ra như vậy.
“Vậy anh nói cho em biết, thật ra ngay từ đầu bọn anh đều không xem trọng em và Châu Vũ, cảm thấy em không xứng với Châu Vũ, em vui không?”
“Anh nói bậy gì đó, tôi và cô ây là trời sinh một đôi, ai dám nói chúng tôi không xứng?”
“Đây chính là sự thật, rất tổn thương đúng không? Nếu chỉ nhằm là vào bản thân chúng ta thì có nói nhiều lời tàn nhẫn cũng không sao.

Nhưng một khi liên quan tới người mình yêu, thì sẽ tỉ mĩ săm soi từng cái chữ.

Vậy nên anh sẽ không nhằm vào Châu Vũ, cũng sẽ không nói xấu em trước mặt Châu Vũ, càng không phủ định cô ấy trước mặt em.”
“Vậy cho nên, em cũng phải học theo như vậy, cũng đừng có ức hiếp Trúc Linh, anh còn không nỡ nói cô ấy nửa chữ, em dựa vào cái gì mà châm chọc cô ấy?”
Câu cuối cùng, từng chữ tràn đầy sức lực, vang vọng khắp nơi.
Phó Thiết Ảnh nghe thấy lời này thì cả người đều sững sờ, nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.
“Không có lần sau, nếu còn có thì đừng trách anh không khách khí.”
Cố Thành Trung lạnh lùng vứt xuống câu này liền xoay người rời đi, nhìn đều không nhìn anh ta một cái..