Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1427: Chương 1474






Cố Thành Trung vì muốn cho người khác nhìn ra được thực lực của anh ta mà trực tiếp bảo anh ta đi xử lý tập đoàn J&C đang sắp sụp đổ.
Tập đoàn này là lúc ở nước Anh, anh đã dùng tay trắng lập nghiệp, từng chút từng chút gầy dựng lớn mạnh.
Nhưng sau này có tập đoàn Cố Linh lại còn phải xử lý chuyện chi nhanh nên khó có thể lo đến nó được.
Cộng thêm việc trước đó tập đoàn Cố Linh vẫn luôn biến động bất ổn, sau khi ốn định lại thì cần phải phát triển tốt hơn.
Đã sớm đào sạch tài nguyên của J&C, hiện tại J&C đang là công ty con của tập đoàn Cố Linh, mỗi tháng không cần thu được lợi tức, chỉ mong không lỗ là được.
Theo lý mà nói kết quả tốt nhất của J&C là triệt để bị tập đoàn Cố Linh nuốt gọn, bởi vì nó không thích hợp phát triển riêng lẻ, vì dù sao tinh lực của Cố Thành Trung cũng có hạn, không thể lo nhiều thứ như vậy được.
Nhưng Cố Thành Trung không nỡ, dù sao J&C là lá chắn tốt nhất, cũng là minh chứng tốt nhất cho năm xưa của anh, có quá nhiều tình cảm trong đó.
Bây giờ vừa hay có thể giao cho Phó Thiết Ảnh đi xử lý, giá trị hiện tại của J&C ngay cả một sản nghiệp nhỏ nhất của tập đoàn Cố Linh cũng không bằng, điều này truyền thông đều biết rõ.
Nếu anh ta có thể khiến nó phát triển lớn mạnh thì thực lực cũng đã không cần nói thêm gì nữa, mọi người đương nhiên cũng có thể nhìn ra được, cũng sẽ nhanh chóng công nhận anh.
Sau khi Phó Thiết Ảnh tiếp nhận công ty thì ngày đầu tiên đã gửi thư khiêu chiến cho Cố Thành Trung.
Anh ta muốn trong vòng ba tháng ngắn ngủi sẽ khiến J&C đổi mới hoàn toàn, trở thành công ty con mạnh nhất dưới trướng tập đoàn Cố Linh.
Ba tháng…
Đại khái vừa khít với thời gian Châu Vũ quay về.

Để cô ấy nhìn thấy một bản thân mới hoàn toàn, ngay cả anh ta cũng không dám tin vào bản thân mình.
Lúc này Phó Thiết Ảnh cứ luôn ganh đua với Cố Thành Trung, dẫn đến anh em hai người làm chuyện gì cũng cực kỳ dụng tâm dụng sức.

Ăn cơm thôi cũng muốn so ai ăn nhiều hơn, ai ăn nhanh hơn.
Chủ nhật khó được một ngày nghỉ ngơi, Phó Thiết Ảnh sắp xếp đồ đạc trong nhà sau đó phát hiện máy móc dụng cụ trong nhà kho trên gác mái, anh ta liền dọn ra ngoài.
“Máy đo IQ? Cố Thành Trung, ra đây, chúng ta đo thử xem ai hơn.”
Phó Thiết Ảnh gào xuống dưới lầu.
Cố Thành Trung đang mặc đồ ở nhà, trong tay còn bưng ly sữa lúc sáng Hứa Trúc Linh chuẩn bị, vừa ngon miệng vừa tràn đầy dinh dưỡng.
“Không biết lớn nhỏ, không biết gọi anh à?”
Ngoại trừ ngày đầu tiên nhận gia đình xong thì từ đó về sau anh ta chưa từng gọi lại một tiếng ‘anh’ nữa.
“Anh chỉ sinh sớm hơn tôi có một phút, trước đó gọi anh là vì có bố mẹ ở đó, cho anh chút mặt mũi.

Bây giờ bố mẹ đều về nhà cũ rồi, anh là cái thá gì chứ.”
“Thằng nhóc này!”
“Chúng ta dựa vào thực lực nói chuyện! Thứ gì tôi cũng mạnh hơn anh, giỏi hơn anh, anh nên gọi tôi là anh mới đúng.

Tôi thậm chí còn hoài nghi là bọn họ nhầm lẫn rồi, thật ra tôi mới anh, mà tên nhóc anh chính là em trai tôi!”
“Phó Thiết Ảnh, cậu huênh hoang quá nhỉ!”
Cố Thành Trung híp mắt, bất lực nói.
Anh không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thú vị.
Ở trong mắt anh, Phó Thiết Ảnh chính là một con người khác của mình, càng sinh động thú vị, yêu hận rõ ràng hơn.
Anh ta ở trong giới làm ăn là người bày mưu sáng suốt nhất, bụng dạ cứ như đã vòng vèo mười tám đường, lúc gài bẫy người khác thật sự rất đáng sợ.
Tập đoàn mới giao vào tay anh ta vài ngày mà thị trường cổ phiếu đã bắt đầu có khởi sắc, tăng lên tới mấy trăm điểm.
Nhưng về mặt nhân tình thế thái, thì lại ngay thẳng chính trực không biết cong vẹo, đi đến thẳng đi thẳng.
Anh cực kỳ tán thưởng tính cách này của Phó Thiết Ảnh, trên thương trường bọn họ là anh em, nhưng cũng là kẻ địch âm thầm so tài trong tối, khiến anh càng có động lực hơn.
Anh đến độ tuổi này đã rất khó tìm được đối thủ ngang tầm rồi.
Diên cũng không tệ nhưng cách xa quá, trận chiến thương mại xuyên quốc gia thì đã có Cố Thiện Linh canh giữa, căn bản không tới lượt anh.
Ở Đà Nẵng, Phó Thiết Ảnh và anh có lực lượng ngang nhau, loại cảm giác này thật sự quá đã.
Kỳ phùng địch thủ, tràn đầy say mê.
Mà trong cuộc sống, tính cách này của anh ta lại cực kỳ sảng khoái, nên anh cũng vô cùng yêu thích.
“Đến xem thử nè, chúng ta so IQ đi!”
“Được thôi, anh còn sợ em sao!”
“Hai người đang chơi gì vậy?”
Hứa Trúc Linh đã bước từng bước vang dội đi đến, sau khi nhìn thấy máy đo lường thì cô không hề thấy xa lạ chút nào, dù sao khi cô đo thì cũng là 100 đó.
Cô chưa từng thấy Cố Thành Trung cho nên cũng cực kỳ tò mò.
“Đo đi đo đi.”

Phó Thiết Ảnh thúc giục, còn bản thân mình thì tự ngồi lên trước, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Khoảng năm phút sau, hệ thống phát ra thanh âm: “Trải qua kiểm tra, trị số IQ là 140.”
“Cao vậy hả?”
Hứa Trúc Linh trừng lớn mắt.
“Có chút vậy thôi à?”
Nhưng Phó Thiết Ảnh lại rất khiêm tốn mà nhìn về phía Cố Thành Trung.
“Đến lượt anh.”
Cố Thành Trung gật đầu, không chút sợ hãi mà tiến lên.
Từ sau lần kiểm tra trước kia thì chú An liền điều chỉnh về lại giá trị bình thường.
Anh không tin mình không so lại được Phó Thiết Ảnh.
Sau khi anh ngồi xuống, không bao lâu hệ thống liền phát ra thanh âm.
Đều là 140, không chênh một li.
Phó Thiết Ảnh bóp trán, nhấc chân đạp mạnh lên máy đo lường một cái.
“Thứ rác rưởi, không chuẩn chút nào.”
“Đúng là không chuẩn, anh vốn nên cao hơn em mới đúng.”
Cố Thành Trung còn chêm vào.
“Trúc Linh, em đo thử đi, để anh xem thử IQ của em.”
“Em đo rồi, là 100.”
Hứa Trúc Linh vỗ ngực, cực kỳ đắc ý nói.
Đối với cô mà nói 100 là nằm trong phạm vi bình thường, cô không mong mình thông minh bao nhiêu, đầu óc đủ dùng là được rồi.
Phó Thiết Ảnh nghe vậy thì không khỏi chau mày, cảm thấy trình độ này có hơi cao quá.
Ở cùng cô lâu như vậy cứ luôn cảm thấy IQ của cô không đủ dùng, thường xuyên quên này quên nọ.
Ở trong phòng bếp với cô, thấy cô bật lửa mới là đau khổ.
Vạch ngón tay tính toán ba lần cho ra ba đáp án khác nhau, bất đắc dĩ phải móc điện thoại ra dùng máy tính của điện thoại để tính, kết quả đáp án đúng không giống với bất cứ đáp án nào của cô tính ra.
Thế này mà còn có trình độ bình thường?
“Đo thử đi, đo thử đi, để tôi xem xem.”
“Được thôi, để cho cậu vừa lòng.

Đợi Châu Vũ về thì cũng để cô ấy chơi thử xem.”
Hứa Trúc Linh đang định ngồi lên, không ngờ Cố Thành Trung lại nắm chặt cổ tay cô không buông.
“Được rồi, em đã đo rồi thì đừng lãng phí thời gian nữa.


Đợi lát nữa chúng ta còn phải đến nhà dì thăm Cố Hy nữa đó, đi thôi, nên ra khỏi nhà rồi.”
“Đợi đã, cũng chỉ là năm phút mà thôi, không làm lỡ bao nhiêu thời gian đâu.”
Phó Thiết Ảnh giữ chặt bả vai Hứa Trúc Linh, nghi ngờ nói.
Sao cứ cảm thấy Cố Thành Trung không bình thường nhỉ, nếu đã đo rồi thì tại sao lại muốn ngăn cản.
“Đúng đó, chỉ có 5 phút thôi, đo một chút cũng không sao.”
“Em đã đo rồi tại sao còn cần đo lại nữa chứ.”
“Nhưng tôi chưa thấy mà, Trúc Linh, cô để tôi xem đi, sau đó tôi sẽ đi làm lao động khổ sai vác hàng giúp cô.

Đàn ông trong tiệm các cô yếu ớt quá, khiêng không nổi đâu.”
“Được đó được đó.”
Mắt Hứa Trúc Linh sáng lên, ngay cả ánh mắt khi nhìn Phó Thiết Ảnh cũng lập tức thay đổi, cứ như đang nhìn một tên lao động khổ sai lâu dài mà còn miễn phí nữa vậy.
Cô lại lần nữa muốn ngồi lên, nhưng Cố Thành Trung vẫn không chịu buông tay.
Ngay lúc này Phó Thiết Ảnh nhìn về phía cửa chính nói: “Bố mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Cố Thành Trung nghe thấy lời này liền lập tức xoay người nhìn về phía cửa chính, cùng lúc đó Phó Thiết Ảnh ra tay, cưỡng chế tách hai người ra, đè Hứa Trúc Linh lên trên ghế.
Ngoài cửa không có ai, trong lòng Cố Thành Trung giật thót một cái, muốn ngăn cản thì lại bị Phó Thiết Ảnh cản trở, đã không kịp nữa rồi.
Phó Thiết Ảnh cười cợt, đoán được điều cổ quái, anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc Cố Thành Trung đang che giấu điều gì.
Mặt mày Cố Thành Trung cực kỳ khó xem, hai nắm đấm cũng đã không tiếng động nắm chặt lại.
Anh nhất định phải đánh Phó Thiết Ảnh thành đầu heo!
“Trải qua đo lường, trị số IQ là 80.”
“80?”
Phó Thiết Ảnh nghe thấy con số này, đầu tiên là sửng sốt một lát sau đó liền vỗ đùi cười như điên.
“Đây chằng phải là thấp hơn tiêu chuẩn của người thường sao? Cũng đúng, ngày thường lúc tôi thấy cô cũng không cảm thấy cô bình thường, chắc chắn là IQ thấp.

Nhưng không ngờ…ha ha, lại thấp tới mức này!”
“Cố Thành Trung, xin hỏi anh là đang giúp đỡ người nghèo, giàu trước cứu vớt cho người khác giàu theo, giúp đỡ cho xã hội no ấm sao?”
Anh ta nhìn về phía Cố Thành Trung, không thèm để ý tới sắc mặt cực kỳ khó coi của anh, mà là điên cuồng cười không ngừng..