“Tuổi tác của con bây giờ là đang là lúc đẹp nhất, đi nhầm đường thì thật đáng tiếc.
Vốn mẹ phản đối con mạnh mẽ như vậy, là bởi vì khoảng cách giữa mấy đứa quá lớn.
Nhưng, đây đều là những gì chúng ta thấy, sau này là tự các con trải qua, như người uống nước, nóng lạnh tự biết.”
“Người mạnh mẽ ngang tàn thế, mà lại đồng ý vì con ngoan ngoãn nghe lời, tối thiểu đã chứng minh được cậu ta có lòng.
Con vì cậu ta, dám phản kháng, mẹ cũng thấy được con có tình cảm với cậu ta.
Nếu đã như vậy, vì sao mẹ lại chia rẽ tình yêu chứ? Đều là đường của con, con phải tự mình đi, chúng ta cũng không thể can thiệp, nhưng nên nói gì đều đã nói rồi, dù gì chúng ta cũng là người dẫn đường của con.”
“Con gái à, đàn ông sợ lấy nhầm vợ, con gái sợ lấy nhầm chồng, bố mẹ chỉ có thể bảo vệ con hai mươi năm đầu đời, nửa đời sau của con, thời gian mười mấy năm sau là con phải trải qua với chồng con.
Con đã kiên định như vậy, vậy mẹ không ngăn con nữa.”
Mẹ Châu kéo tay cô ấy, vỗ nhẹ mà nói.
Bọn họ là giáo viên, hiểu nhiều lý lẽ, nhưng con đường đời này muôn hình vạn trạng, mỗi người đều không giống nhau.
Chỉ có chính mình tự trải qua mới cảm nhận được mùi vị trong đó.
Bà tin, con gái mình sẽ lựa chọn đúng.
“Mẹ!”
Châu Vũ kích động ôm chầm lấy bà, nước không kìm được mà rơi xuống.
Tính tình mẹ luôn mềm lòng hơn, mỗi lần đều là bố dạy dỗ mình không làm đúng.
Mà mẹ thường len lén lau nước mắt cho cô ấy, nói tốt cho bố.
Mẹ cũng là giáo viên, nhưng không phải phải giáo dục bằng lời nói, mà là dùng hành động thực tế, thậm trí là sự giúp đỡ trên tinh thần.
Chả trách...
Bố có thể lại dạy bảo học sinh, mà mẹ lại có thể nắm giữ bố, nắm giữ cả chị em họ.
“Mẹ, vậy mẹ buông con ra, bên bố thì phải làm sao ạ? Bây giờ bố còn đang rất giận, còn ngã nữa...”
“Yên tâm đi, tất cả có mẹ rồi, con có thể làm sao hả?”
Châu Vũ nghe tới lời này, đã yên tâm hơn nhiều.
Bọn họ thảo luận kế sách ra cổng, cuối cùng hết cách, chỉ đành trèo từ ban công tầng ba xuống.
Mẹ Châu đưa cô ấy xuống dưới tầng, mượn cớ hai mẹ con tâm sự, mà bố Châu đang ở trong phòng khách giận dỗi.
Mẹ Châu buộc chặt từng tấm chăn, từng chút thả cô xuống dưới.
Thấy cô tiếp đất an toàn, mẹ Châu cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Bà không nói gì, chỉ lắc lắc tay, để Châu Vũ theo đuổi tình yêu của bản thân.
Châu Vũ gật đầu mạnh, nước mắt chậm rãi lăn dài.
Cô ấy đi thẳng tới cổng, nhìn thấy Phó Thiết Ảnh còn đang ngốc nghếch dựa vào cổng, giống như một pho tượng, không hề cử động.
Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào khóa cổng, như muốn dựa vào suy nghĩ mà mở cổng.
Tay anh ta vẫn ôm đống đồ kia, rất nặng, nhưng không muốn buông ra.
Châu Vũ nhìn thấy sống lưng kiên cường thẳng tắp của anh ta, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Một đường này của cô ấy, đạp lên sỏi đá phát ra âm thanh, lại không ảnh hưởng tới anh ta.
Cũng không biết đang nghĩ gì, lại xuất thần như vậy.
Cô ấy vỗ vai của anh ta, cơ thể anh lại không động đậy gì.
Cô ấy phát hiện không có phản ứng gì, không khỏi nhíu mày, nói: “Anh ngây ra đứng ở đây làm gì?”
Phó Thiết Ảnh nghe thấy tiếng của cô ấy, thân mình mau chóng quay lại.
Nhưng đồ vật kia trong phút chốc rơi xuống, anh ta ôm chặt Châu Vũ vào lòng.
Sức lớn, dường như muốn ép cô vào xương cốt của mình.
Cô ấy bị ép không thở được, cũng có thể cảm nhận được tình yêu dữ dội như núi lửa chực chờ phun trào.
Lúc này, trong lòng mãn nguyện rồi.
“Anh...!anh muốn mưu sát em sao?”
Cô ấy hơi ho khan.
Phó Thiết Ảnh lập tức buông người cô ra, phản ứng đầu tiên là kiểm tra tay cô, phát hiện máu tươi đã nhuộm đỏ băng gạc.
Cô trèo xuống một đường, tay nắm lấy chăn, làm sao mà không bị chảy máu.
“Đau không?”
“Anh không trách em trước đấy còn hung dữ với anh sao?”
“Không sao, em muốn hung dữ thế nào với anh cũng được, cũng có thể đánh, cũng có thể tùy ý sai khiến anh, chỉ cần em đừng va chạm là được.
Sao em lại ra đây? Còn có cửa sau hả?”
“Em trèo từ ban công tầng ba xuống, mẹ em giúp em đấy, anh xem, chăn được buộc thành rải còn chưa thu vào kìa.”
Cô ấy chỉ tới ban công tầng ba.
Phó Thiết Ảnh nhìn thấy ánh mắt của mẹ Châu, đó là ánh mắt thế nào.
Vậy mà lại là cầu xin.
Mẹ Châu vậy mà lại cúi đầu với anh ta, nhờ vả anh ta chăm sóc tốt cho Châu Vũ.
Phó Thiết Ảnh bỗng thấy bản thân có trách nhiệm to lớn.
Anh ta vỗ ngực đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm con gái bà bị tổn thương tí nào.
Châu Vũ cũng rơi nước mắt, tình mẹ như nước, bình thường không cảm nhận được, giống như là hít thở mỗi ngày, sớm đã quen như không khí rồi.
Vậy giờ mới biết, tình yêu của mẹ là vĩ đại nhất.
Mà bản thân không hiểu chuyện biết bao, còn làm bọn họ phiền lòng.
Mẹ Châu lắc lắc tay, bảo họ mau chóng đi đi, nếu không bị người khác thấy được nói với bố Châu thì không tốt.
Phó Thiết Ảnh đưa Châu Vũ lên xe, trên xe Châu Vũ không nói gì, nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Tới bệnh viện kiểm tra vết thương lại từ đầu, Phó Thiết Ảnh còn muốn làm kiểm tra tổng quát.
Ngoài độc tố chưa hết, thì không còn vấn đề gì khác.
“Vậy...!Châu Vũ, tôi sẽ có trách nhiệm với em cả đời, bao gồm cả nhà họ Châu,”
“Trước đây, tôi cho rằng đây chỉ là chuyện của hai ta, cho tới khi anh thấy hành động vừa nãy của mẹ em, anh mới biết mình đã phụ trách sự hi vọng của cả một gia đình.
Bọn họ đều mong em sống tốt, cho nên mới ngăn cản chúng ta bên nhau.
Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hòa thuận với nhà họ Cố và làm anh em tốt với Cố Thành Trung.”
“Tuy rằng quá khứ của tôi không tốt đẹp, nhưng tôi dám đảm bảo với em, tương lai của tôi sẽ khiến em trải qua tốt đẹp.
Tôi biết em hâm mộ Hứa Trúc Linh, không phải là sự giàu có của chị ấy, mà bởi vì chị ấy có Cố Thành Trung.Tôi...tôi sẽ chăm chỉ học tập anh tam làm một người mê vợ thứ hai.”
“Ai bảo anh làm người mê vợ, tất cả đều cam tâm tình nguyện.
Nếu anh...”
Châu Vũ còn chưa nói xong, đã bị Phó Thiết Ảnh gấp gáp cắt ngang.
“Tôi cam tâm tình nguyện, cả đời này tôi đều cam tâm tình nguyện!”
“Thật sao?”
“Ông trời chứng giám, năm tháng minh chứng, núi sông chứng minh, lấy tuổi tác làm lời thề.”
“Nếu lời hôm nay tôi nói, có một chữ là giả, thì tôi sẽ không được chết tử tế!”
“Được rồi được rồi, nói nghe dọa người quá.
Em không cần anh thề thốt gì, chỉ cần thái độ của anh, nếu anh tình nguyện đối tốt với em thì được, bằng không...em sẽ phụ lòng mẹ em rồi.”
“Phó Thiết Ảnh, hứa với em, đừng làm thân với kẻ xấu nữa, anh sẽ trở thành người mới hơn, sẽ chỉ càng ưu tú hơn.”
“Được, tôi hứa với em.”
Anh ta nói từng chữ.
Anh ta đưa Châu Vũ về tới nhà họ Cố.
Nguyên Doanh lập tức sắp xếp quân y, nhanh chóng tiễn Châu Vũ đi.
Ngày Châu Vũ đi, cũng là đi dưới ánh trăng, chính là sợ kinh động tới anh ta.
Tối hôm đó, anh ta ôm chặt lấy cố ấy, giống như một đứa trẻ, cằm chôn sâu vào hõm cổ cô ấy, gì cũng nói, chỉ ôm.
Không cần nói nhiều, tất cả đều hiểu.
Qua ngày hôm sau, Phó Thiết Ảnh lập tức tìm khắp người Châu Vũ, cuối cùng tìm thấy thư mà cô ấy để lại.
Chỉ có ba chữ.
“Sống cho tốt.”
Chỉ có ba chữ, hết rồi?.