"Quà ông tặng...!Tuy rằng không phải là những thứ quá đắt tiền và sang trọng, nhưng...!thế nhưng lại là thứ tôi mong muốn nhất bây giờ.
Bất cứ thứ gì, đánh vào chỗ túng thiếu là tốt nhất.
Ông Nhật Kinh...!phương pháp của ông, cũng giống như những người bề trên trong gia đình, lén lút tặng cho đứa trẻ đang thèm thuồng một miếng bánh gato..."
"Mồm miệng tôi vụng về, cũng không biết cái ví dụ này có được hay không."
"Cô thích là tốt rồi, tuổi tác càng lớn thì càng biết được đám người trẻ các cô thích gì.
Nếu như thằng nhóc Cố Thành Trung kia đổ bệnh, tôi có thể để tay không mà tới, thằng nhóc này không chịu ăn uống, có bố nó lo lắng, không phiền đến tôi phải quà cáp."
"Anh ấy à, tặng cái gì thì anh ấy cũng cảm thấy bình thường, không đặc biệt thích một thứ gì.
Chúng tôi không giống nhau, tôi rất thích quà ông Nhật Kinh tặng!"
"Thích là tốt rồi, thật đúng là một đứa bé! Vẫn là chưa trưởng thành lắm."
Ông ta cười híp mắt, dưới tơ vàng vành mắt, đôi mắt nhanh chóng híp lại thành một đường chỉ.
Nụ cười của ông ấy rất có sức cuốn hút, toàn thân toát lên vẻ vô cùng phúc hậu.
Ông ấy xoa đầu Hứa Trúc Linh dịu dàng.
Hứa Trúc Linh đã lén lút đem cầm đồ ăn vặt giấu bên dưới drap trải giường, để tránh bị Cố Thành Trung kiểm tra.
Cơ thể cô bây giờ rất tốt, có thể không cần ăn kiêng nữa, những...!những món đồ ăn vặt này về cơ bản thì không làm sao cả.
Nhưng anh rất nghiêm túc, cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, thì cô phải ăn vụng.
"Cái này cho cô, kẹo dẻo, răng cô chắc là có thể ăn được."
“Được rồi.”
Một người gần năm mươi tuổi, một cô nhỏ hai mốt, hai người vừa ăn vặt vừa cười nói rất vui vẻ.
Ông Nhật Kinh không ở lại lâu, sau khi bàn bạc với Cố Chí Thanh thì lập tức rời đi.
Hứa Trúc Linh có thể xuống giường đi lại, ở trên giường nhìn thấy hình ảnh ông Nhật Kinh khập khiễng rời đi, không có ai dìu đỡ bên cạnh, có vẻ rất cô đơn.
Ánh mặt trời chiều kéo bóng hình ông dài hơn, cô đơn lẻ loi, nhìn thấy thế mà trong tâm có chút chạnh lòng.
Ở nhà, cô cũng nghe Cố Chí Thanh nhắc đến vài câu, ông ấy trông rất điềm đạm, không hề nổi tiếng, thế nhưng những người đời trước, những người không chênh nhiều tuổi với Cố Chí Thanh, đều đã được nghe đến tiếng tăm của ông ấy.
Một người quản lý phòng Thương mại, trước đây yên ổn rồi lại nội loạn, tìm ra kẻ phản bội.
Chỉ có sức lực của một người, khiến cả Đà Nẵng kinh sợ.
Cho dù là Cố Chí Thanh thì nhìn thấy ông ta cũng phải kính nể, người này đã cống hiến rất nhiều cho phòng Thương mại Đà Nẵng, duy trì vòng giao dịch trong sạch trong giới kinh doanh, chưa bao giờ xuất hiện những mưu cầu độc ác, buôn bán bên ngoài cũng chưa bao giờ dám hung hăng phách lối.
Bố ông ấy là người Đà Nẵng, mẹ là người Nhật Bản, ông ấy theo họ mẹ, ở Nhật Bản dường như cũng là đại gia có tiếng, được kế thừa một gia nghiệp lẫy lừng.
Nhưng ông ấy vẫn chọn quê cha đất tổ không có tiếng tăm gì, không có núi không có sông để tạo nên một cả cơ nghiệp.
Ông ấy không có vợ không có con, cũng không có anh em, bố mẹ thì đã qua đời từ lâu.
Ông ấy cô độc, có thể là vô dụng nhất trong việc lợi dụng quyền lực cho tư lợi cá nhân, quang minh chính đại, đó cũng là lý do ông ấy đã ngồi ở vị trí này hai mươi năm.
Cô nhìn theo bóng ông Nhật Kinh rời đi, cuối cùng thì quay sang cảm ơn món quà của ông ấy.
Sau khi hồi phục sức khỏe được vài ngày, cô đã thúc giục Cố Thành Trung trở về nhà của mình.
Mẹ chồng lần nào cũng làm cho cô nhiều món ngon mà cô không cầm được.
Sau khi ở chưa đến một tuần thì đã tăng cân.
Vết thương cũng sắp lành lại, căn bản là không cần nằm trên giường nghỉ ngơi nữa, về nhà cũng có người giúp việc chăm sóc.
Cố Thành Trung lắc đầu: "Đây là lòng tốt của bố mẹ, cơ thể em còn yếu, còn cần bồi bổ nhiều vào."
"Không cần đâu, anh nhìn em này, đã tăng cân một chút rồi đó! Bây giờ em có thể tung tăng chạy nhảy, chỉ có điều là không được đụng vào nước, không thì sẽ có chuyện.
Anh nhìn em chút đi, sắc mặt hồng hào, thân thể đẫy đà, rất khỏe đúng không?"
"Đúng thật là có lớn thêm một chút, rất đáng yêu."
Anh đưa tay nhéo nhéo đứa con nít mũm mĩm là cô, cảm xúc dâng trào, trong chốc lát lại luyến tiếc không muốn buông ra.
"Vậy không phải là chúng ta có thể quay về căn nhà tồi tàn của mình sao?"
"Gấp gáp về nhà làm gì? Bố mẹ còn đang muốn ở với chúng ta một thời gian nữa."
"Đổi cho em khoảng thời gian khác, em nhiệt liệt tán thành, như bây giờ...!Em thực sự không thể ăn được nữa, em sắp trở thành cái ụ đất mập ú rồi.
Những người lùn không thể để mập được anh có biết không? Một khi đã mập rồi thì khác gì quả bóng đâu! Vả lại..."
Cô đảo mắt một vòng, nghĩ nát óc để tìm cách diễn đạt: "Vả lại, ở nhà bố mẹ chồng cũng có nhiều bất tiện, muốn làm chuyện xấu hổ với anh một chút cũng cảm thấy rất ngại ngùng...!Anh nói là tường cách âm cũng không tốt lắm, ngộ ngỡ nghe được tiếng a a a a a a thì làm sao bây giờ?"
Cô thuận miệng hét lên một tiếng, toàn thân Cố Thành Trung như cứng đờ.
Đã lâu không ăn mặn, không nghĩ rằng cô sẽ a a tùy tiện như thế, vậy mà bản thân mình...!lại có phản ứng?
Chà, câu hỏi này thật sự cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao thì đàn ông 30 tuổi cũng giống như một con sói!
Anh mím môi nói: "Được rồi, anh thu dọn đồ đạc rồi về ngay.”
"Hả? Sao nhanh vậy?"
Hứa Trúc Linh giật mình, không phải chứ, nhanh chóng như vậy sao? Không dây dưa một hai ngày à?
Buổi sáng đưa ý kiến, buổi chiều đã trở về nhà.
Hứa Trúc Linh cởi giày rồi chạy từ tầng trên xuống tầng dưới, còn không kịp thay miếng bông vải.
Còn vài ngày nữa là đến giao thừa, cảm giác thật tuyệt!
Căn phòng được sưởi ấm, không hề cảm thấy lạnh một chút nào, thảm cũng rất mềm, cảm giác lướt qua lướt lại cũng rất tuyệt, cuối cùng thì cũng không bị bó buộc trên giường nữa, ra đến cửa là bị mẹ chồng vội vàng giục trở vào, để cho cô tịnh dưỡng thật tốt.
Tự do tự tại đúng thực là rất tốt!
Cô nằm trên chiếc giường lớn, lăn qua lăn lại, cảm giác sung sướng vô cùng.
Nếu như ở nhà cũ, bị mẹ chồng thấy được, nhất định phải dừng lại ngay lập tức, bảo cô phải chú ý vết thương.
Cô nghe được tiếng bước chân của Cố Thành Trung, nói: "Chồng à, hôm nay không phải ăn kiêng, ăn lẩu có được không?"
"Khi xuất viện, bác sĩ đã nói rằng có thể ăn thức ăn bình thường được, cần phải chú ý, nhưng cũng không cần phải quá hà khắc.
Tâm trạng của bệnh nhân là quan trọng nhất, có lợi cho việc khôi phục thể trạng.
Anh nhìn xem tất cả những dịp giao thừa, nông dân nói rằng heo phải nặng hơn ba ký, em không thể thua kém một con heo được?"
Cố Thành Trung nghe được những lời này, không thể không nể phục cô vợ nhỏ của anh trên suốt chặng đường về.
Để được ăn một bữa lẩu thì hà tất phải so sánh mình với một con heo?
“Đồ ăn mày!”
Cố Thành Trung tức giận nói, gõ vào đầu cô một cái: "Cũng làm mẹ rồi mà chẳng khác gì đứa con nít."
"Không được sao?"
Cô nhìn anh.
"Được, thế nào anh cũng chiều em hết."
"Cố Thành Trung, anh có biết cảm giác khi tìm được một người đàn ông trưởng thành và vững vàng là như thế nào không?"
“Cảm giác như thế nào?”
“Giống như là… thêm một người bố.”
“Ừ?”
"Thực sự, em đã xem qua cái bài viết này.
Chưa trưởng thành cũng giống như đứa trẻ mới sinh ra, anh phải quan tâm đến miếng ăn và dưỡng dục.
Sau khi đã trưởng thành chững chạc, thì giống như một người bố!"
"Chẳng trách anh nghĩ rằng mình đã có thêm một đứa con gái, anh còn tưởng mình đang nhầm lẫn cảm xúc, hóa ra là không sai.
Nào, lại đây gọi bố đi."
“Nào…”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Cố Thành Trung, sao anh có thể nói ra những lời này.
Vả lại...!Cô chỉ làm một cái tương tự như thế mà thôi, tương tự như trên mạng ấy?
Hơn nữa...!có vẻ rất gợi tình khi gọi bố.
Cô đã từng nói chuyện phiếm với Cố Ngọc Vy, cô ấy đã từng xem nhiều phim ảnh, còn nói cho cô biết phải diễn vai nhiều kiểu nhân vật ở trên giường.
Chẳng hạn như...!Giáo viên và học sinh, cha và con gái, bác sĩ và bệnh nhân...!
Những chuyện như thế, có lợi cho việc trêu ghẹo, tăng cường tình cảm vợ chồng.
"Em làm sao thế? Sao khuôn mặt đỏ ửng lên như vậy?"
Lúc cô nghĩ ngợi lung tung, Cố Thành Trung khẽ nhướn mày nhìn cô lo lắng.
Kiểm tra một chút, vô cùng nóng hổi.
"Hả?" Cô đã lấy lại tinh thần, cảm thấy hết sức ngại ngùng, anh vốn dĩ rất chững chạc đàng hoàng, tại sao bỗng chốc mình lại suy nghĩ nhiều như vậy.
Thôi xong, bản thân mình không còn thuần khiết nữa rồi..