“Trúc Linh, cảm ơn vì đã thông cảm cho anh, thật may mắn khi gặp được em trong cuộc đời dài đằng đẵng này.”
Anh cười nhẹ nhàng với cô, trong sự sâu thẳm của con ngươi ẩn chứa một ánh hào quang sáng chói của Phật.
Cô say mê với sự rực rỡ của ngôi sao ngân hà mà anh ấy tặng, và cô không thể phân biệt được đâu là đông nam tây bắc.
Anh, chính là một ngôi sao Bắc Đẩu! Soi sáng bước đường cô bước về phía trước, nếu như anh ngã thì toàn bộ các vì sao trong vũ trụ của cô ấy sẽ rơi theo anh.
Cô ấy luôn biết được rằng, gánh nặng trên vai anh ấy rất nặng, tuy rằng động lòng, nhưng cô không thể khuyên anh ấy thả lỏng.
Bởi vì, anh là một người đàn ông, là một người con trai một người huynh đệ, anh đang gánh vác trên vai anh một người, đó là trách nhiệm của một đấng nam nhi.
Cô đã yêu anh rất nhiều, không phải là vì điều này sao?
Cho nên, trong lòng dù không muốn, nhưng vẫn không thể ngăn cản, chỉ có thể tự mình lo lắng cam chịu, mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh.
Cô không nói chuyện, mà chỉ nhấp một ngụm nước, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàn, nước bọt ấm áp dần được truyền lên môi anh từng chút một.
Vốn tay anh không thể cử động được, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh nhẹ nhàng vòng tay qua vòng eo thon thả của cô, kéo vào lòng, khoảng cách giữa hai người bỗng lập tức thu hẹp lại.
Hai cơ thể đang chạm vào nhau không một kẽ hở.
Bác sĩ vốn dĩ trở lại xem nước biển đã được truyền xong chưa, nhưng vừa mở cửa ra thì bắt gặp tình cảnh oái ăm đó nên miễn cưỡng rời đi.
Và hành động này, không hề có chút làm phiền quên tôi đi một tí nào.
Nước đã cạn, nhưng anh vẫn chưa chịu buông ra, vẫn tiếp tục hấp thụ vị ngọt trên môi cô một cách say sưa.
Dường như không hề mệt mỏi, và có lẽ không kiểm soát được.
Một hồi lâu sau, cô thật sự không còn hơi nữa, anh mới dừng lại.
Sau khi kết thúc, anh thậm chí còn liếm đôi môi mỏng gợi cảm của mình, với một vẻ nhìn đầy ẩn ý, kèm đó anh nở một nụ cười đắc ý như thể vừa thưởng thức một món gì đó rất ngon lành.
Cô nhìn với vẻ không biết nên tức giận hay buồn bã nữa, cô luôn bị anh làm cho tâm trạng lên xuống thất thường như thế.
Cô nhìn anh với vẻ giận dữ: “Trung tiên sinh, anh có biết đôi khi đối với tôi đôi khi rất giống một đứa trẻ không?”
“Có thế sao?”
Cố Thành Trung nhướng mày nhìn cô.
“Có!”
“Vậy em cảm thấy kì cục đúng không? Vậy bỏ làm sao đây, em nói đi, anh sẽ từ từ thay đổi.
“Tại sao phải bỏ?”
“Không phải con gái các em đều thích một người đàn ông trưởng thành sao? Tính trẻ con… quá ấu trĩ rồi.”
Cố Thành Trung khẽ cau mày, sợ rằng Hứa Trúc Linh sẽ không thích điểm nào trên người.
Tình yêu của Cố Thành Trung, không bao giờ buộc cô phải thoả hiệp, vẫn là tự mình thay đổi từng tí một.
Cô thích một người tốt, anh sẽ cố gắng trở thành một người tốt.
Tất cả các mặt xấu sẽ luôn ẩn chìm trong bóng tối, không để cho cô thấy, chỉ sợ rằng vẻ hào nhoáng bên ngoài vẫn làm cô thất vọng.
Hứa Trúc Linh nghe xong lắc đầu nhẹ, “Mỗi người ai cũng đều có mặt trẻ con, cho dù như tuổi của anh rồi, trưởng thành và ổn định rồi, đạt được thành công trong sự nghiệp, lại thông minh sắc sảo đi chăng nữa.
Không có nghĩa là lúc nào cũng giữ như thế này được, thật sự rất mệt mỏi.
Trước mặt em, anh có thể là một người dễ gần hơn, tính tình cũng rất tốt.
Anh có thể cùng em xếp hàng khắp các con đường ngõ hẽm chỉ để mua đồ hầm, và có thể chhen chúc vào siêu thị để mua rau sạch với giá ưu đãi, lại có tểh lượn lờ với em trước cổng trường chỉ để mua que kem với giá một đồng.
“Cố Thành Trung, em thấy anh rất trưởng thành ở thế giới bên ngoài, dường như bất khả chiến bại.
Em đã từng thấy anh chăm sóc em rất chu đáo, rất tỉ mỉ, rất toàn diện.
Em đã từng chứng kiến anh trút bỏ mọi phòng bị trước mặt em, có thẻ mong manh, có thể trẻ con, và có thể ngây thơ nữa.”
“Cố Thành Trung, em không quan tâm anh trông như thế nào trước mặt người khác, em chỉ muốn yêu cầu anh, ở trước mặt em, hãy là chính bản thân anh.
Khi đau anh cứ việc la hét, đây không phải là điều xấu hổ, anh có da có thịt, anh sẽ sinh ra, rồi già đi, rồi bệnh tật, rồi mất đi, vì sao anh lại muốn tỏ ra mạnh mẽ hơn những người khác? Ở trước mặt em, anh không thể tự ý tự tại như vậy, khi nào anh mới có thể làm được?”
“Tất cả những mặt khác của anh em đều đã thấy hết rồi, đến nổi mà, Cố Thành Trung, em cảm thấy bản thân em rất may mắn.
Hứa Trúc Linh nhìn anh với vẻ tha thiết, bàn tay nhỏ bé đặt trong bàn tay rộng của anh.
Cố Thành Trung đã bị khuất phục bởi những lời nói này, trái tim anh đã trở nên mềm mại.
Anh dang rộng tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, luồn đôi tay to lớn của anh qua tóc cô xoa đầu một cách nhẹ nhàng.
“Anh cũng cảm thấy rất may mắn, mới có thể gặp em vào năm mười tám tuổi và bước vào cuộc đời anh, Mọi thứ không quá sớm cũng không quá muộn, rất nhẹ nhàng vừa đúng lúc.
Nếu như một người có tận mười khuôn mặt, anh nhìn thấy được một trăm phần trăm gương mặt của Hứa Trúc Linh, và cô chỉ nhìn được chín phần mười gương mặt của anh.
Và gương mặt cuối cùng đó, là người xấu.
Cô không thể thấy được, bây giờ không thể thấy và về sau cũng vậy.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể thấy!
Nếu như không gặp được cô, có lẽ anh đã trở nên như Phó Thiết Ảnh hiện tại.
Cho nên, anh đối với Phó Thiết Ảnh không lạ lẫm gì, vì anh biết rất rõ, đây rõ ràng là bản sao khác của anh.
Sâu như địa ngục, chân lấn sâu đến nổi trò lên không được.
Không có ai mở rộng vòng tay nắm lấy anh, cái cảm giác cô độc đó, khiến anh rất bơ vơ và lạc lõng.
Cho nên, anh để cho Phó Thiết Ảnh phải suy nghĩ, cách trả nợ của Châu Vũ.
Anh có thể oán hận cả thế giới, nhưng không thể oán hận người con gái này.
Mọi người có thể nợ anh ta, nhưng Châu Vũ không thể nợ anh ta.
Ngược lại, anh ta đã nợ Châu Vũ rất rất nhiều.
“Cố Thành Trung, hứa với em, lần sau gặp em không được đề cao bản thân như thế nữa, nếu anh trân trọng cơ thể anh, thì đó mới là tình yêu lớn nhất dành cho em, anh hiều không?”
“Tuân lệnh phu nhân.”
Anh nói với vẻ trầm lắng, và ánh nhìn dịu dàng ẩn chứa trên đôi lông mày.
Hứa Trúc Linh thở một hơi dài thiệt dài, anh ấy đã nói như vậy rồi, bản thân không thể nói thêm gì nữa?...Chỉ có thể lặng lẽ tin tưởng anh, tin rằng ông trời sẽ không phụ lòng mình.
Ngay lúc này, tại khu biệt thự nhà họ Phó…
Xe của Phó Thiết Ảnh đã đậu rất lâu, nhưng vẫn chưa mở cửa xe đi xuống.
Lời nói của Cố Thành Trung như có phép thuật, cứ văng vẳng bên tai anh ta.
Bản thân không mắc nợ, thì ai cũng thì không ai sống không tốt cả.
Nhưng anh ấy không nợ ai, chỉ nợ Châu Vũ…
Châu Vũ đối với bản thân anh ta mà nói đã là gì?
Bản thân anh ta ghen tị với Thành Trung điều gì?
Ghen tị với anh có bạn bè, có anh em, có cha mẹ, và có…
Người yêu.
Có một người yêu không bao giờ chịu rời xa, cùng anh vượt qua khó khăn hoạn nạn, trở thành một cặp đôi mong ước của nhiều người, và được ca ngợi rất nhiều.
Hai người bọn họ sống như trong chuyện tình yêu, còn anh thì sống người không ra người quỷ không ra quỷ.
Anh giống như một con quái vật lạnh lẽo, có thể thay đổi diện mạo bất kì lúc nào, và thay thế bọn họ trong cuộc sống.
Nhưng anh ta lại không có trái tim, máu anh ta là máu lạnh, vì vậy anh ta chỉ bắt chước tất cả những gì bên ngoài của người khác, nhưng bên trong lại trống rỗng không có linh hồn.
Điều này cho thấy kĩ năng diễn xuất của anh ta rất vụng về, anh ấy có thể diễn rất tốt những vai diễn phụ vô cảm không gây chú ý, nhưng anh ta không đóng được những vai giàu tình cảm như Cố Thành Trung.
Suy nghĩ của anh ta thật đáng khinh và bẩn thỉu, nhưng từ lâu anh ta đã thoát khỏi vũng lầy, bắt đầu tập tành đứng thẳng.
Anh ta luôn cảm thấy mình so với Cố Thành Trung là quá đủ rồi, nhưng bây giờ mới cảm thấy, bản thân… ngay từ đầu đã không thể so sánh, thậm chí còn bị vướng vào mớ hỗn độn.
Cái cảm giác này..thật gay go!
Lòng anh bắt đầu bực bội khó chịu, đập tay vào vô lăng hồi lâu, lòng anh mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Anh thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng quyết định xuống xe, việc đầu tiên là xử lỉ tên cáo già Phó Minh Nam.
Khi mở cửa bước xuống, ngẩng đầu lên và nhìn thấy lầu hai lộ ra một người tướng khá nhỏ.
Châu Vũ gác chân lên ban công, không mang giày, nhìn bản thân có vẻ háo hức.
Thả ánh mắt vào hư không, gửi vào đó là vạn âu lo.
Bốn ánh mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng, trong lòng anh khẽ run lên một nhịp.
Văng vẳng bên tai, lại nghe được tiếng của Cố Thành Trung.
Nợ của cô ấy, anh trả chưa?.