a
Phó Thiết Ảnh tung tin Phó Minh Diệp bị bắt cóc, đợi chờ Phó Minh Tước tìm đến tận cửa.
Nhưng không thấy Phó Minh Tước đến mà chỉ có Châu Vũ gọi điện thoại.
Vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Châu Vũ vang lên.
“Nghe nói anh bắt cóc con gái nhà người ta à?”
“Châu Vũ? Em đang ở đâu để tôi đến cứu em.”
Phó Thiết Ảnh sốt sắng hỏi.
“Anh không cứu được tôi đâu, bố nuôi của anh muốn lấy mạng tôi, chẳng qua Phó Minh Tước cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi.”
“Phó Minh Tước đã phản bội Phó Minh Nam lâu rồi, anh ta có Diên giúp đỡ, hoàn toàn không cần phải nghe theo lệnh của Phó Minh Nam.
Có phải ông ấy ép em nói như vậy không?”
“Phó Thiết Ảnh…” Phía đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gọi trầm ấm của cô ấy, Châu Vũ ngừng lại rất lâu rồi mới lại bảo: “Rốt cuộc tôi là gì ở trong trái tim anh?”
“Em…”
Phó Thiết Ảnh bị câu hỏi ấy làm cho nghẹn lời, mất một lúc lâu vẫn không trả lời được.
Anh ta chau mày, giờ hoàn toàn không phải là lúc cho những suy nghĩ rối bới, anh ta chỉ muốn đưa cô ấy trở về bình yên mà thôi.
Nếu như rơi vào tay Phó Minh Nam thì cô ấy không có khả năng sống sót.
Anh ta…
Chỉ không muốn cô ấy chết.
“Trả lời tôi đi, tại sao anh lại muốn cứu tôi? Anh ép Tạ Quế Anh nghiên cứu ra thuốc giải, anh tốn bao công sức bắt cóc Phó Minh Diệp, ép Phó Minh Tước nộp mình.
Anh sợ Phó Minh Nam bắt được tôi, vậy thì… Câu hỏi được đặt ra ở đây là, trong lòng anh, rốt cuộc sự tồn tại của tôi có ý nghĩa thế nào?
“Người tình của anh, từng có quan hệ xác thịt, chỉ có ở trên giường mới là lúc mối quan hệ của chúng ta thắm thiết nhất, còn những khi khác thì sao? Tôi là người tình bí mật không danh phận của anh, hay là… người thương mà anh không nỡ lòng dứt bỏ?
“Ở bên cạnh anh, tôi có thân phận gì, địa vị gì, anh sẽ cho tôi những gì? Phó Thiết Ảnh ạ, anh chưa bao giờ từng thực sự suy nghĩ kĩ càng về những câu hỏi này hay sao?
“Anh không cho tôi được cái gì thì tại sao lại muốn cứu tôi? Chẳng qua là chết mất một người tình thôi mà, anh còn có thể gặp được người tốt hơn.
Phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn, biết điều hơn tôi nhiều lắm, việc gì anh cứ phải nhập nhằng với tôi?”
“Tôi… đừng ép tôi!” Anh ta nghẹn lại một lúc lâu, mãi mới khẩn thiết hét lên được mấy tiếng.
“Phó Thiết Ảnh ạ… muốn cứu người cũng phải nêu ra được lí do chứ!”
Châu Vũ ngao ngán bất lực.
Đợi anh ta mở lòng ra, thấy được những suy nghĩ chân thật trong tâm trí mà khó đến vậy sao?
Anh ta chọn cách im lặng, có những lời rõ ràng đã ra gần đến miệng nhưng không sao thốt ra được.
Như thể có viên nham thạch nóng bỏng mắc kẹt trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, đau khố vô cùng.
Đã mấy lần ấp úng định nói ra nhưng không sao nói được thành lời.
Nắm tay cứ siết chặt rồi lại buông, lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lâu trôi qua.
Châu Vũ dần dần mất đi kiên nhẫn, đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi thất vọng ngập tràn.
Cô ấy tưởng rằng dùng cách ép buộc thì anh ta sẽ thừa nhận mình.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn xôi hỏng bỏng không.
“Phó Thiết Ảnh, có phải anh định đợi đến khi tôi chết rồi, mới nhận ra… tình cảm anh dành cho tôi không? Cái anh cần không chỉ là một người tình? Có phải… thực sự đợi đến khi tôi chết đi, anh mới nói được một câu… Anh yêu em hay không?”
Khi nói những lời này, giọng cô ấy cô run run nghẹn ngào, từng lời từng chữ như tiếng sấm rền đập mạnh vào nơi thẳm sâu trong tâm trí, khiến anh ta ngây dại.
“Phó Thiết Ảnh, đừng làm hại đứa trẻ đó, con bé không có tội tình gì, Phó Minh Tước cũng không sai.
Tất cả đều do tôi cam lòng tình nguyện, bởi vì… tôi không muốn làm người tình của anh.
Lòng tham của tôi muốn có nhiều hơn nữa, tôi muốn có danh phận, tôi muốn có lí do, tôi muốn một tình yêu có thể công khai.
Còn anh… tối tăm bẩn thỉu, khiến cho tôi trước sau đều có địch.
Ở bên anh, tôi phải làm trái lương tâm của mình, vờ như không hay biết những chuyện ghê tởm mà anh làm.
“Không ở bên anh thì anh lại không thể buông tha cho tôi.
“Vậy nên, không phải Phó Minh Nam muốn giết tôi mà là bản thân tôi muốn chết! Vả lại, tôi với anh trong sạch thị tại sao anh lại lo lắng việc Phó Minh Nam sẽ xuống tay với tôi? Anh không có trái tim, sẽ không có tình cảm, tôi chẳng là gì hết.
Chẳng qua là tôi đã làm thật trong màn kịch giả vờ này mà thôi, để thua mất thân xác, thua cả tình cảm.
“Phó Thiết Ảnh, nếu như anh dám động tới một sợi tóc của đứa trẻ đó, tôi có làm ma cũng sẽ không tha thứ cho anh! Tôi sẽ hận anh, hận rằng anh đã mất hết nhân tính, đến trẻ con cũng không buông tha.
Làm người bỉ ổi cũng có giới hạn thôi, đừng để tôi xem thường anh!”
Nói rồi, Châu Vũ không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để hồi đáp, thẳng thừng kết thúc cuộc gọi.
Phó Thiết Ảnh siết chặt chiếc di động, vẫn giữ nguyên tư thế nghe máy, mãi không trở về được trạng thái bình thường.
Còn ở phía đầu bên kia điện thoại, trạng thái căng thẳng của Châu Vũ trong khoảnh khắc khi cô cúp máy bỗng chốc tựa như đàn đứt dây, toàn thân yếu ớt ngã ra ghế sô pha.
“Thế nào?”
Phó Minh Tước sốt sắng hỏi.
Suýt nữa anh ta đã không nhịn được, thực sự trao đổi con tin.
Sắc mặt Châu Vũ nhợt nhạt, do độc tố ngấm ngày càng sâu
Cô ấy nhếch môi cười, muốn trấn an anh ta.
“Con gái anh sẽ không sao đâu.”
“Cô chắc chứ? Phó Thiết Ảnh là người thế nào thì cô hiểu rõ hơn tôi.
Anh ta là một con quái vật, không hề có pháp tắc gì cả, người già trẻ nhỏ gì anh ta cũng sẽ ra tay.”
“Anh ấy… thực sự có thay đổi, hiềm nỗi Phó Minh Nam không nuôi dạy anh ấy đàng hoàng.
Thật ra… anh ấy có thể trở thành người tốt, anh ấy đã học được rất nhiều điều, anh ấy cũng có lương tri, cũng đã biết phân biệt đúng sai, cũng bắt đầu trân trọng mạng sống của người khác rồi, thật đấy!”
Sợ Phó Minh Tước không tin, cô ấy giương mắt nhìn tha thiết, mong sao anh ta tin tưởng mình lấy một lần.
Hay nói một cách chính xác là tin tưởng Phó Thiết Ảnh một lần.
Thật ra cô ấy rất hoang mang, dĩ nhiên cô ấy hiểu rõ những sự thay đổi của Phó Thiết Ảnh, nhưng vẫn không thực sự chắc chắn, thật lòng rất sợ anh ta sẽ đánh mất lí trí trong cơn giận dữ, ngay đến đứa trẻ cũng không tha.
Nếu như anh ta thực sự làm như vậy thì không thể nào còn có thể cứu rỗi được kẻ liều mạng này nữa.
Cô ấy… sẽ từ bỏ hoàn toàn, từ nay về sau, không dính dáng gì đến anh ta nữa.
Đường ai nấy đi, anh ta bước theo con đường sinh tồn của anh ta, còn cô sẽ đi qua cây cầu Nại Hà của mình.
Tâm trạng Phó Minh Tước rối bời, nắm đấm siết chặt, những đường gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.
Anh ta không muốn đem mạng sống của Minh Diệp ra đánh cược, bởi anh ta không trả nổi cái giá đó.
Đó là sinh mệnh mà Ngọc Diệp để lại cho anh ta, tiếp nối cho sự tồn tại của cô ấy.
Anh ta đã mất Ngọc Diệp rồi, không thể mất thêm Minh Diệp nữa,
“Tôi không thể đánh cược bất cứ thứ gì vào tên điên này được!”
Cuối cùng, Phó Minh Tước lựa chọn từ chối.
Anh ta túm tay cô ấy, chuẩn bị kéo ra khỏi cửa, nhưng Châu Vũ không muốn, cô ấy không muốn quay trở về bên Phó Thiết Ảnh.
“Vậy thì anh… vậy thì anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi gửi tin nhắn cho anh ấy.”
“Cô định làm gì?”
Tay Châu Vũ run run gõ một dòng chữ và gửi đi.
Cô ấy bảo Phó Thiết Ảnh đưa đứa bé đến nhà họ Quý ngay bây giờ, nếu không cả cuộc đời này sẽ không nói với anh ta một câu, nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.
“Cô tưởng chỉ dựa vào một câu nói vô thưởng vô phạt là có thể khơi dậy lương tâm của thằng điên đó sao?”
“Người không bận tâm khi đọc câu đó dĩ nhiên sẽ thấy vô cảm.
Nhưng nếu như người có lòng thì đó sẽ như một câu thần chú.”
Cô ấy siết chặt chiếc điện thoại di động, bản thân cô ấy cũng muốn biết rốt cuộc mình có địa vị thế nào trong lòng anh ta.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung chuông, Phó Thiết Ảnh đã trả lời tin nhắn..