Hiện tại là chương 1420 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1134.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Phó Thiết Ảnh nghe vậy, tuy rằng anh ta rất bài xích quan hệ giữa mình và Cố Thành Trung, nhưng...!nếu như có thể mượn mối quan hệ này để có thể khiến bố mẹ của Châu Vũ yên tâm hơn thì cũng không phải là không được.
“Vâng, chúng cháu là anh em sinh đôi ạ, chỉ là...!cháu được cậu nuôi lớn nên người ngoài không biết thôi.”
“Ra là thế, đúng là không khỏi làm cho mọi người bất ngờ nhỉ, vì dù sao cũng không có ai biết chuyện này mà.
Nếu như hai người đã là anh em sinh đôi...!vậy thì xin hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Bố Châu dè dặt từng li từng tí một, cẩn thận hỏi.
“Tuổi chẵn năm nay là 33 tuổi.”
“Tuổi mụ là 34 sao?”
“Tuổi chẵn.”
Phó Thiết Ảnh nhíu mày, tuy giọng nói vẫn duy trì được sự ôn hòa lúc đầu nhưng giọng điệu bức người bẩm sinh lại khiến cho người đối diện không dám phản bác.
Bố Châu đưa tay chấm mồ hôi, nếu như vừa rồi ông không hoa mắt nhìn nhầm thì rõ ràng là anh ta đang nắm tay con gái của mình.
Mà bản thân ông năm nay còn chưa đến 40 tuổi!
“Tôi...!tôi chỉ hơn cậu sáu tuổi thôi, nếu như cậu không chê thì tôi có thể gọi cậu là cậu Ảnh được không? Còn cậu cứ gọi tôi anh Chu là được.
Huyết áp của tôi hơi cao, không thể chịu nổi những chuyện ngoài sức tưởng tượng vậy nên chúng ta cũng đừng lôi thêm mối quan hệ nào ra nữa.”
Bố Châu xua tay liên tục, căn bản không cho Phó Thiết Ảnh cơ hội nói chuyện.
Lỡ như anh ta lại nói thêm một câu “Cháu và con gái của bác đang yêu nhau” nữa.
Thì bố Châu cũng dám bảo đảm ông có thể tức chết ngay tại đây.
Còn lỡ mà anh ta nói muốn kết hôn cùng với Châu Vũ.
Thì bố Châu cảm thấy ông cũng nên được đẩy vào lò hỏa thiêu luôn đi cho rồi!
Căng thẳng, kích động, chấn động lòng người.
“Nhưng mà cháu và cô ấy là...”
Phó Thiết Ảnh còn chưa kịp nói xong thì đã bị Châu Vũ ngắt lời.
“Thôi được rồi, thôi được rồi, đừng nói nữa, mọi người ngồi xuống đi, đừng đứng như thế mãi nữa!”
Mọi người nghe vậy thì ngồi xuống ghế, bố Châu liền gọi con trai là Chu Thiện Vũ đến rồi nói: “Trẻ con không biết phép tắc, nhà có khách đến thăm lâu như vậy rồi mà cũng không ra chào hỏi.
Mau đến đây, chào chú Ảnh đi.”
“Chào chú Ảnh ạ!”
Bố Châu nghe thấy vậy thì mỉm cười, mà Phó Thiết Ảnh nghe xong thì sắc mặt liền tối sầm lại, đen như đáy nồi.
Còn Châu Vũ bị kẹp giữa hai bên, nghe thấy vậy thì càng đau não hơn.
Mối quan hệ này có hơi loạn rồi đó.
“Hai người đàn ông các anh nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị trà và bánh ngọt.
Vũ, đi cùng giúp mẹ một tay.”
Mẹ Châu ngầm hiểu trong lòng liền gọi Châu Vũ đi cùng.
Hai người vừa đi xuống phòng bếp thì mẹ Châu đã đóng sập cửa lại rồi vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên đi du lịch không thấy tăm hơi đâu, lúc trở về lại còn dẫn theo một người đàn ông.
Trước tiên không nói đến cậu ta là người nào trong nhà họ Cố, có quan hệ như thế nào với Cố Thành Trung, chỉ dựa vào vấn đề tuổi tác của cậu ta thôi, một đứa nhóc như con muốn thế nào đây hả?”
“Mẹ...!mẹ hiểu lầm rồi, con với anh ta không có gì hết.”
Châu Vũ rất phiền lòng, cho dù bây giờ cô ấy có cả trăm cái miệng thì cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Đáng lẽ ra cô ấy không nên nhắc đến chuyện về nhà, gần chết đến nơi rồi mà còn chọc phải nhiều phiền phức thế này.
“Cũng nắm tay nắm chân cả rồi mà vẫn còn nói không có gì! Rốt cuộc thì con thiếu thốn tình yêu hay là làm sao mà lại đi tìm một người lớn tuổi như vậy chứ? 34 tuổi! 34 tuổi mà con cũng dám tìm sao?”
“33 tuổi...”
“Có khác gì nhau không? Con mới có bao nhiêu tuổi?”
Mẹ Châu tức giận đến mức cổ và mặt đều đỏ bừng cả lên, bất cứ người bố người mẹ nào cũng không thể chấp nhận được việc con gái 18 tuổi lại yêu đương với một người đàn ông hơn 30 tuổi.
Châu Vũ im lặng một hồi lâu, cô ấy cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
“Đứa nhóc như con từ nhỏ đã ngang bướng, một khi đã nhận định điều gì thì ai cũng không thể nói được gì.
Trước đây cũng vì chuyện của Dương Việt mà suýt chết.
Khó khăn lắm mới thấy con vực dậy thì bây giờ lại tìm một người như vậy.
Cứ coi như mẹ cầu xin con, lần này đừng bồng bột như vậy nữa, nghe bố mẹ một lần có được không con?”
Mẹ Châu sốt sắng đến mức gần như phát khóc.
Châu Vũ nhìn những nếp nhăn trên gương mặt của mẹ, trong ánh mắt bà hiện lên vẻ lo lắng ân cần.
Đột nhiên cô ấy rơi nước mắt, sau đó tiến đến ôm chặt bà.
“Mẹ, con xin lỗi...”
“Đứa trẻ ngốc, con nói xin lỗi với mẹ làm gì? Mẹ đã sinh con ra thì phải có nghĩa vụ dạy bảo con thật tốt, đợi sau này con lập gia đình rồi, có cuộc sống riêng của mình rồi thì lúc đó mẹ và bố con mới được coi như đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ của mình.
Nếu như con thực sự cảm thấy có lỗi với mẹ thì hãy nghe theo lời khuyên của bố mẹ đi, không có người bố người mẹ nào muốn hại con mình đâu.”
“Bố mẹ cũng hy vọng con sẽ hạnh phúc, nhưng...!nhưng quả thực là tuổi tác của hai con chênh lệch quá lớn, điều này con phải cân nhắc thật cẩn thận.”
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con sẽ không ở bên anh ta đâu, mẹ cứ yên tâm đi.
Con xin lỗi vì đã làm cho bố mẹ lo lắng nhiều như vậy, con xin lỗi...”
Châu Vũ nghẹn ngào nói không nên lời, hóa ra không chỉ có cảm giác con cái muốn phụng dưỡng mà bố mẹ không còn mới làm cho người ta cảm thấy đau khổ mà ngay cả khi bố mẹ vẫn ở đây nhưng bản thân lại không còn nhiều thời gian để tận hiếu cũng có thể khiến cho con người ta xót xa không thôi.
“Ngoan, có lời này của con thì mẹ cũng yên tâm rồi.
Thôi được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn mít ướt như vậy nữa? Mau lau nước mắt đi, đừng để người ta nhìn thấy.
Hôm nay cậu ta đã tới đây rồi thì bố mẹ sẽ tiếp đãi như những người cùng thế hệ, còn về quan hệ của hai con, bố mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu! Cho dù cậu ta có quyền có thế thì nhà họ Chu chúng ta cũng sẽ không gả con gái đi đâu!”
“Con sẽ nói với anh ta, mẹ và bố không cần lo lắng đâu, để con ngâm trà cho.”
Châu Vũ ngâm ấm trà, lấy thêm một chút bánh ngọt rồi đi ra ngoài.
Bọn họ vẫn đang nói chuyện ở phòng khách.
Cô ấy lo Phó Thiết Ảnh sẽ nói chuyện của anh ta trong giới xã hội đen ra nhưng nhìn vẻ mặt của bố Châu thì có lẽ là vẫn chưa bị lộ.
“Doanh nghiệp gia đình sao? Doanh nghiệp gia đình cũng tốt.
Xem ra cậu của cậu cũng không phải người thường nhỉ? Cậu Ảnh, uống trà đi, trời lạnh uống hớp trà nóng cho ấm người.”
“Đình, rót trà cho chú Ảnh đi con!” Mẹ Châu nói.
Châu Vũ vừa nghe đến hai chữ “chú Ảnh” mà da đầu đã không kìm được mà tê rần lên.
Sau đó lại nhìn sang khuôn mặt của Phó Thiết Ảnh lúc này đã đen như đáy nồi.
Cô ấy cẩn thận rót trà vào cốc trong lòng chỉ sợ anh ta sẽ tức giận đưa tay hất đổ ấm trà.
Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí áp bức trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ, lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.
Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Phó Thiết Ảnh, chỉ sợ anh ta sẽ có hành động gì đó khác thường.
“À thì...!uống trà...”
Châu Vũ nhẹ nhàng nói.
Phó Thiết Ảnh nhận lấy cốc trà, uống cạn rồi nói: “Cháu vừa nhớ ra cháu còn một chút việc phải xử lý.”
“Thật sao?”
Bố Châu vô cùng vui mừng, nói: “Vậy để tôi tiễn cậu?”
“Không cần đâu, để Châu Vũ tiễn cháu là được rồi.”
“Cái này...” Bố Châu Vũ từ chối nhưng lại bị Châu Vũ ngắt lời.
“Bố để con tiễn anh ta.”
Nói rồi liền đẩy Phó Thiết Ảnh đi ra cửa.
Mãi cho đến khi cách nhà họ Chu một đoạn xa thì Châu Vũ mới thở phào một hơi, quay sang nhìn sắc mặt anh ta đã tái xanh đi, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút áy náy.
“Em đã nói là anh đừng đến rồi, anh xem, bây giờ mọi người ngại ngùng biết bao.”
“Tôi không thích nhẫn nhịn.”
“Gì cơ?”
Châu Vũ ngơ ngác nhìn anh ta, cô ấy không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì.
Phó Thiết Ảnh đưa mắt nhìn cô ấy, ánh mắt hiện lên tia khác thường.
“Tôi đã nhẫn nhịn Phó Minh Nam quá lâu rồi, mỗi ngày qua đi đều mong ông ta chết sớm một chút.
Tôi đã quá hiểu việc nhẫn nhịn lâu ngày là cảm giác khó chịu như thế nào, khi tôi từng bước từng bước nắm giữ quyền lực trong tay thì cuối cùng tôi cũng có thể thẳng lưng nói chuyện với ông ta, có thể không màng đến sự uy hiếp của ông ta.
Có thể làm việc theo suy nghĩ của mình, có thể làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi.”
“Tôi rất thích cảm giác không bị khống chế, có thể làm những điều mình muốn mà không có ai dám phản đối, dám ức hiếp và nhục mạ tôi.”
“Đó là do anh dùng quyền thế để chèn ép bọn họ chứ căn bản bọn họ không hề cảm thấy phục anh, bọn họ chỉ thấy sợ anh thôi.”
Châu Vũ không kìm được mà nói thẳng.
“Thế thì đã làm sao? Tôi chỉ quan tâm kết quả.”
“Nhưng hôm nay tôi lại có thể nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác trong ngôi nhà nhỏ kia.
Mặc cho đối phương không có bất kỳ sự uy hiếp nào nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn.
Châu Vũ, tất cả đều là vì em.”
“Em có biết lúc bố em gọi tôi là cậu Ảnh, tôi muốn làm gì không?” Phó Thiết Ảnh tức giận nói lớn..