Cuối cùng, anh ta chỉ mím môi không nói lời nào, bởi vì...!cổ họng anh ta đau như bị xé rách, đau đến nóng rát, căn bản không thốt ra được lời nào.
Châu Vũ đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời của anh ta, trái tim như rơi vào trong hầm băng lạnh buốt.
Cô ấy run rẩy thu tay lại, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta nữa.
Sợ nhìn thấy sự tàn nhẫn trong đáy mắt anh ta, sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng của chính mình trong đôi mắt anh ta.
Chính vào giây phút cô lui người ta, người đàn ông đột nhiên bắt lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi môi nóng rẫy đè ép xuống, không cho cô ấy bất cứ cơ hội phản kháng nào, bá đạo chiếm giữ.
Cô vốn định vùng vẫy chống lại, nhưng nghĩ thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, có thể tùy hứng được mấy lần?
Dứt khoát, tiếp tục tùy hứng đi!
Châu Vũ mệt mỏi, lại thêm tác dụng của thuốc, đầu váng mắt hoa quay cuồng, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ta.
Mãi hơn mười giờ ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy định đi ngắm cảnh, nhưng rõ ràng cảm thấy thân thể của mình yếu ớt mệt mỏi, ý thức hỗn loạn, không nhấc xốc tinh thần lên được.
Cứ tưởng phải vài ngày nữa mới phát tác, không ngờ lại xảy đến nhanh như vậy.
“Hôm nay không đi chơi à?”
Cô ấy luôn ồn ào, từ bao giờ lại trầm lặng ngoan ngoãn như thế này.
Châu Vũ ép mình vực dậy tinh thần: “Không đi chơi nữa, chạy bên ngoài mấy ngày liên tục, mệt quá rồi, hôm nay… hôm nay chúng ta nặn người tuyết đi.”
“Nặn người tuyết?”
Hắc Ảnh nhíu chặt chân mày.
“Đừng nói cái này mà anh cũng chưa từng chơi chứ? Rốt cuộc anh có tuổi thơ không vậy.”
“Không có.”
Anh ta không ngần ngại nói thẳng, ngược lại khiến Châu Vũ không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào.
“Bỏ đi bỏ đi, không nhắc đến chuyện lúc trước của anh nữa, chắc chắn là không vui.
Không cần biết lúc trước anh là người như thế nào, nhưng mà bây giờ anh ở bên cạnh em, em sẽ làm cho anh vui vẻ, dù sao… em cũng là cô giáo của anh mà.
Nếu như yêu đương mà không vui, thì cần gì yêu đương nữa chứ? Hai người hành hạ dày vò lẫn nhau sao? Còn lâu em mới thèm!”
“Đi thôi, em dẫn anh đi nặn người tuyết, nặn cao như người thật vậy, rất có cảm giác thành tựu đấy!”
Tinh thần của cô ấy khá hơn đôi chút, kéo anh ta xuống lầu ăn sáng rồi ra ngoài.
Châu Vũ dạy anh ta nặn tuyết, sau đó xếp từng khối từng khối lại với nhau.
Bên cạnh cũng có người đã nặn xong rồi, trên mũi còn gắn thêm một củ cà rốt, không cũng ra dáng lắm.
Hắc Ảnh không hiểu chơi cái này có gì vui đâu, xếp hai quả cầu tuyết lại với nhau.
Nhưng mà, thấy cô ấy chơi vui như vậy, anh ta dường như cảm thấy lãng phí thời gian cũng là một việc rất có ý nghĩa.
Cô ấy thích là được rồi.
Cho dù anh ta cảm thấy chuyện này rất trẻ con, rất lãng phí thời gian, nhưng vậy thì sao chứ?
Cô ấy cười là được rồi, tất cả đều rất xứng đáng.
Chẳng mấy chốc đã nặn thành người tuyết, Châu Vũ đưa điện thoại di động cho anh ta nói: “Nhanh lên, chụp ảnh cho em!”
Hắc Ảnh ngoan ngoãn ấn nút chụp, cô ấy cực kỳ phấn khích kiểm tra kết quả, cuối cùng mặt đen lại ngay lập tức.
Anh ta không dùng app chỉnh hình để chụp ảnh đã đành, ngay cả canh góc chụp cũng không biết nốt.
Cô ấy chỉ chiếm một góc nhỏ xíu ở góc dưới cùng bên phải, phần còn lại đều là tuyết và bầu trời!
Anh chàng này rốt cuộc có biết chụp ảnh hay không đây!
Châu Vũ dạy anh ta cách chụp ảnh cho con gái, dạy anh ta cách làm sao để chỉnh sửa, làm sao để dùng app.
“Đây chính là tôn trọng tối thiểu dành cho người chụp ảnh!”
“Tuổi em cũng không lớn lắm, sao mà lắm lý lẽ như vậy?”
“Vậy thì là do anh không căn bản không hiểu con gái, anh và Cố Thành Trung là anh em, sao không giống nhau chút nào cả vậy.
Anh nhìn người ta xem, được dạy dỗ tốt như vậy, còn anh giống hệt đầu lừa ấy, vừa bảo thủ vừa cứng đầu.”
“Đừng so sánh tôi với Cố Thành Trung, hắn không xứng.”
Sắc mặt Hắc Ảnh lập tức sa sầm xuống, cực kỳ nhạy cảm đối với cái tên kia.
“Sao anh lại ghét anh ấy đến như vậy?” Cô ấy vẫn chưa hỏi nguyên nhân.
“Nếu như năm đó, người bị đưa đi là hắn ta, tôi cũng sẽ không biến thành như thế này.”
“Anh nói thế này là logic gì vậy? Đưa anh ấy đi, vậy chẳng phải anh ấy chính là anh bây giờ sao? Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, cũng không phải anh ấy hại anh thành như vậy, căn bản là vì trong lòng anh cảm thấy bất công, anh muốn có một người gánh vác sự bất bình của anh.
Có khác gì thoái thác tội lỗi chứ.”
Vừa dứt lời, cô ấy vội vàng bịt chặt miệng của mình.
HÌnh như cô ấy nói nhiều quá rồi.
Sắc mặt Hắc Ảnh khó coi tới cực điểm, một tay siết chặt điện thoại, màn hình đi động liền phát ra tiếng rắc rắc nứt vỡ.
“Điện thoại di động của em ……”
Anh ta buông tay ra, điện thoại di động rơi xuống thảm tuyết, nhưng màn hình và bên cạnh đã có chút biến dạng.
Trời ạ, sức lực của người đàn ông này có phải quá mạnh không?
“Lần sau, nếu em còn dám nói bậy bạ, cái tôi bẻ nát chính là cổ của em.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, không thèm quay đầu nhìn lại.
Cô ấy thậm chí không kịp tiếc thương điện thoại di động của mình, nhìn bóng lưng anh ta lạnh lùng rời đi, trái tim co rút dữ dội.
Anh ta vẫn chưa đi xa, đằng sau truyền đến âm thanh của Châu Vũ.
“Đứng lại.”
Anh ta không đứng lại.
Từ khi nào, việc anh ta đi hay ở lại do một cô gái quyết định vậy chứ?
“Này, Hắc Ảnh! Anh có thể tức giận với em, có thể nổi trận lôi đình với em, nhưng anh không thể vứt bỏ em được! Cho dù anh cao cao tại thượng, nhưng anh thân là một người đàn ông, anh không nên vứt bỏ lại một cô gái như thế này!”
Hắc Ảnh nghe thấy lời này, dường như có một bàn tay, đang bóp nghẹt trái tim anh ta.
Thân làm một người đàn ông, không thể vứt bỏ lại một cô gái!
Anh ta dừng bước chân, không hiểu tại sao, tâm trí đầy hỗn loạn.
Hình như anh ta thay đổi rồi, hình như vẫn không thay đổi, loại cảm giác này thật quá xa lạ.
Châu Vũ thấy anh ta đứng lại, thở phào ra một hơi.
“Lời thẳng thắn thì hơi khó nghe, nhưng mà, lời em nói là lời thật lòng, anh thông minh như vậy, anh cũng biết rõ thù hận anh dành cho nhà họ Cố là vô căn cứ.
Bởi vì anh không có cách nào báo thù cha nuôi của mình, cho nên anh chỉ có thể đổ những tội danh này lên đầu nhà họ Cố, lên đầu Cố Thành Trung.”
“Em không biết rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng nhìn thấy anh như bây giờ, em biết trước đây anh đã sống rất đau khổ.
Nhưng anh vẫn có thể vượt qua được, anh vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng.”
“Không phải anh nói với em, tính mạng rất quan trọng sao? Rất nhiều người đều hy vọng có thể sống tiếp, anh thấy em dễ dàng từ bỏ, anh đã rất tức giận.
Anh cũng rất muốn sống tốt, có đúng không? Nếu như anh không có tình yêu với thế giới, nếu như anh không có lương tri, vì sao lại muốn nói chuyện yêu đương với em? Anh khao khát tình cảm hơn cả thù hận, anh cũng cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới này phải không?”
“Tình thân, tình bạn, tình yêu… anh đều muốn có, nhưng mà anh lại nói với bản thân mình, cuộc sống của anh rất cô độc, anh không thể nào có được những thứ đó.
Bất kỳ ai cũng có quyền có những thứ này, chỉ cần anh vẫn còn sống, chỉ có người chết là không có tư cách đó! Anh căm hận Cố Thành Trung, chẳng lẽ không phải vì ngưỡng mộ anh ta sao? Ngưỡng mộ anh ta cái gì cũng có đủ, nhưng anh chỉ có thống khổ, chỉ có cô độc?”
“Bên cạnh anh ta có Hứa Trúc Linh không xa không rời, còn anh, ngay cả người để nói chuyện cũng không có!”
“Anh nói thổ lộ rất vô dụng, thật ra nó rất hữu dụng, sẽ có người ở nguyên một chỗ chờ anh đến chia sẻ.
Cho dù không thể giúp được anh, nhưng có thể cho anh một cái ôm ấm áp, làm cho anh một tô mỳ bốc khói nghi ngút, cho anh một ngôi nhà! Rõ ràng anh rất muốn, nhưng anh lại từ chối hết lần này đến lần khác, anh con người này… thật giả dối, không thành thực chút nào!”
“Em tưởng rằng anh rất khó đoán, thì ra… anh cũng chỉ như vậy!”
Ở bên cạnh anh ta nhiều ngày như vậy, cũng hiểu ra được một vài chuyện.
Thật ra anh ta là… một người rất đáng thương, cô ấy muốn cố gắng toàn tâm toàn lực bảo vệ anh ta, nhưng mà cô ấy không đủ tư cách.
Ngay từ lúc bắt đầu, đã sớm bị loại bỏ rồi!.