“Em đang ngốc cái gì đó?”
Thấy cô còn chưa hoàn hồn, anh không khách khí gõ lên đầu cô một cái.
Cô bị đau, ôm lấy trán trông rất đáng thương, tức giận trừng anh.
“Đánh em làm gì?”
“Em đứng dại ra đó làm gì?”
“Đẹp còn không cho người ta nhìn?” Cô cong môi, tức giận nói.
“Đàn ông đẹp thì làm được cái gì chứ, huống hồ… Anh cũng không thích khuôn mặt này.”
Hắc Ảnh hờ hững nói, giọng anh có chút âm u.
Nghe anh nói vậy, Châu Vũ có hơi ngẩn ra, dường như anh ấy không thích bản thân giống với Cố Thành Trung.
Cô cứ quên hỏi anh, rốt cuộc anh và Cố Thành Trung có mối quan hệ như thế nào, tại sao anh lại căm hận nhà họ Cố như vậy?
“Anh là anh em với Cố Thành Trung ư? Vì sao em chưa từng nghe chị Trúc Linh nói anh ta có anh em song sinh? Sao cứ anh luôn nhắm vào nhà họ Cố?”
“Em biết nhiều như vậy để làm gì?”
“Chỉ là muốn hiểu rõ anh hơn một chút, nhiều hơn một chút mà thôi.”
Cô thành thật trả lời.
Nghe vậy, Hắc Ảnh cụp mắt, hàng mi thật dài rủ xuống, che dấu tia gợn sóng trong đáy mắt.
Cô không biết anh đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, bảo vệ bước đến, nói với bọn họ đã có một người đàn ông xông vào đây.
Châu Vũ vội lên tiếng hòa giải, nói rằng tay mình bị thương, mặc quần áo không tiện cho nên bạn trai cô mới tiến vào.
Cô phải khuyên can mãi, bọn họ mới không phải đi đến cục cảnh sát, thế nhưng lần này không thể tiếp tục vào sân trượt tuyết được nữa rồi.
Châu Vũ bất đắc dĩ lôi kéo Hắc Ảnh rời đi, trong mắt cô không giấu được thất vọng.
Hắc Ảnh thấy cô không vui thì quay đầu muốn trở về, dự định ấn đám người kia xuống nền tuyết, đánh cho một trận.
Vừa đơn giản, thô bạo, nhưng lại gọn gàng, dứt khoát.
Ngay tại đây, trực tiếp dùng vũ lực đánh cho bọn họ phục.
Châu Vũ vội ôm lấy anh: “Anh, anh đừng có kích động như vậy được không? Kích động là ma quỷ đó! Bình thường, anh làm việc cũng vậy à?”
‘Ừm, thấy ai không vừa mắt là đánh.”
“Ặc…”
Anh ta đã nói như vậy, cô cũng không cách nào phản bác, chẳng lẽ lúc nào cũng cương vậy à?
“Đổi chỗ khác là được, cần gì đánh nhau? Bọn họ bị thương, em phải đền tiền thuốc men.
Lỡ như anh bị thương, em không chỉ đền tiền thuốc men mà còn thấy đau lòng.
Anh không thể bình tĩnh một chút được à?”
“Em nói cái gì?”
“Anh không thể bình tĩnh một chút được à?”
“Câu trước nữa.”
“Lỡ như anh bị thương, em không chỉ đền tiền thuốc men mà còn thấy đau lòng.”
Đau lòng vì mất tiền nha…
Một người đánh một đám, ai bị thương nghiêm trọng hơn? Chắc chắn chính là đứa ngu ngốc một thân một mình đi đánh với người ta.
Cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, của cải cô dành dụm được đều ở đây, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vẫn có thể sống qua mấy ngày này.
Còn lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó thật sự phải ăn không khí mà sống rồi, uống gió Tây Bắc ở đây chắc viêm họng luôn quá.
“Vậy thì đi.”
Hắc Ảnh nắm chặt tay cô, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Châu Vũ cảm thấy khó hiểu, cũng không biết tên nhóc này sao lại có giác ngộ như vậy, nhưng không sao, miễn không gây rắc rối là được.
Hai người đi đến một sân trượt tuyết khác, cô không có nền tảng, nên chỉ có thể vào sân liên hệ với huấn luyện viên.
Tuy là bên cạnh có huấn luyện viên đi theo, nhưng cô vẫn té ngã, lăn mấy vòng.
Ngược lại, khả năng học tập của Hắc Ảnh rất mạnh, chưa đến ba phút, anh đã có thể di chuyển bình thường.
Một ngày trôi qua, cô cũng chỉ có thể đi dạo quanh một khu vực có phạm vi nhỏ, tuy vậy, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Hắc Ảnh không nói gì thêm, lẳng lặng đi cạnh cô.
Cô chơi rất vui, nhưng Hắc Ảnh lại không biết có gì thú vị, thậm chí, anh còn cảm thấy rất nhàm chán.
Cô không thể trượt xuống dốc núi, cũng không thể di chuyển tự do trong rừng, rốt cuộc là có gì vui chứ?
“Em cười cái gì hả? Rõ ràng là em thất bại, ba bước té ngã một lần, năm bước lộn nhào một trận, vậy mà còn cười hệt như thằng đần béo ú.”
Nghe anh nói vậy, tươi cười trên môi Châu Vũ lập tức cứng lại.
Trong mắt anh, cô chính là thằng đần béo ú à?
“Anh thì biết cái gì? Quan trọng là có tham gia, anh hiểu không? Vì em không có thời gian học thôi, bằng không, em chắc chắn có thể tự do trượt đấy! Trước kia cứ luôn nghe nói nghiện màu xanh da trời, nghiện màu trắng của tuyết, giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được rồi.”
“Cái gì gọi là nghiện màu xanh da trời, nghiện màu trắng của tuyết?”
“Chính là lặn xuống tận đáy biển sâu, đùa vui trong tuyết.
Là hai môn thể thao có thể giúp người ta giải tỏa tâm hồn nhất, anh sẽ tìm được con người khác của mình.
Anh thử nghĩ xem, dưới đáy biển, có rất nhiều cá vây quanh anh, tất cả phiền não tự dưng sẽ tan biến, hệt như một con cá tự do tự tại ngao du khắp nơi, những chuyện rắc rối trên thế giới nào có liên quan đến anh.”
“Nghĩ mà xem, tuyết trắng mênh mông, trùng trùng điệp điệp, trời đất như kết nối lại với nhau, anh tự do chạy như bay, sau lưng toàn là bông tuyết.
Phóng mắt nhìn, bao la bát ngát, trên trời dưới đất, vạn vật đều là một vùng trắng xóa, tâm hồn anh cũng sẽ được tinh lọc rất nhiều.”
“Hắc Ảnh, anh chỉ thấy em dạo quanh một chỗ, nhưng đối với em, em đã chạm đến vạn vật trên thế gian, đã nhận được… Haiz, anh đó!”
Cuối cùng, cô nghiêng đầu, dí dỏm nói.
Hai môn thể thao có tác dụng giải tỏa tâm hồn, giúp tâm hồn giảm bớt áp lực.
Trước kia cô không tin, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tin.
Song, cô không có cơ hội đi du lịch biển ở phía Nam, chỉ có thể cảm nhận một cái đẹp khác trong màn tuyết trắng, dưới những bông tuyết bay tán loạn giữa trời Bắc.
“Chuyện đó…”
Anh lên tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay anh vô cùng ấm, khiến cô cảm thấy rất an toàn: “Đợi chuyện ở đây chấm dứt, chúng ta đi phía Nam, tìm một cái hải đảo, tự do lặn xuống nước, em thấy sao?”
“Anh… Anh đang hứa hẹn với em sao?”
“Hứa hẹn?”
Nghe từ này, Hắc Ảnh cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Anh chưa từng hứa hẹn với bất kỳ ai, thế nên hai chữ này đặc biệt có trọng lượng.
Hứa hẹn không phải giao dịch, không phải trao đổi đồng giá, mà nó là một lời hứa cho tương lai, một sự mong đợi.
Cần phải có thời gian dài để thực hiện.
Mà anh… Anh có tương lai sao? Anh có thể làm chủ tương lai của mình?
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Thời gian trôi qua từng phút một, Châu Vũ căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, rốt cuộc, bên tai cũng vang lên lời của Hắc Ảnh.
“Ừ, là hứa hẹn.”
“Hứa hẹn với em sao?”
“Ừm, là hứa hẹn với em, anh sẽ dẫn em đi biển, đi lặn, đi làm một con cá.”
“Không, bây giờ là hai con, anh phải cùng em lặn xuống biển đấy!”
Cô vui vẻ nói, mặc dù biết chuyện này không thể nào thực hiện được, dù sao thì cô cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, thế nhưng cô vẫn rất vui.
Dù cho anh có nói cô là thằng đần béo ú thì cô cũng nhận, bởi vì… Cô thật sự rất vui, có một khoảnh khắc, sinh tử đã không còn quan trọng, chỉ có người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Cô cảm thấy mình điên rồi, là anh hại chết cô, nhưng trong lòng cô lại không có chút oán hận nào.
Cô chỉ hi vọng có thể dùng khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, dạy anh thế nào là tình, thế nào là cái thiện trong tâm hồn mỗi con người.
Đợi sau khi cô chết đi, anh còn có thể nhớ hình bóng của cô, anh vẫn nhớ trong sinh mạng của mình, từng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, vui tươi, dạy một người vô tình như anh biết thế nào là tình cảm.
Vậy là đủ rồi.
Đủ lắm rồi…
Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Đêm nay, cô không uống trà sữa, mà uống một chung rượu, cùng ca hát với những du khách Tây ba lô kia.
Một điệu hát dân gian, cùng một bài dân ca Pháp, vậy mà lại hòa hợp một cách khó hiểu.
Cô uống một chút rượu, chếnh choáng say, miệng khẽ lặp đi lặp lại một làn điệu êm dịu mà thấm đẫm tình cảm.
Những chẳng biết từ lúc nào, nhạc khí dân tộc chợt đổi, là phong cầm.
Cô híp mắt, nhìn thấy Hắc Ảnh không biết lấy từ đâu ra một cây phong cầm, thổi một cách du dương.
Vậy mà anh ấy có thể bắt được nhịp điệu của cô, mặc dù chỉ mới nghe có một lần mà thôi.
Một người hát, một người thổi đệm, những người còn lại dần dần an tĩnh, cẩn thận hưởng thụ bữa tiệc thính giác.
Châu Vũ rất vui, cô uống hơn hai chung, cuối cùng thiếp đi vì say, ngả vào ngực anh.
Cô nhắm mắt lại, thì thào nói: “Hắc Ảnh, Hắc Ảnh…”
Cô say rồi, và cô đang gọi tên anh.”.