Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1361: Chương 1408






Trong những lĩnh vực khác, Hắc Ảnh có thể đứng ở vị trí số một.

Ngat cả Cố Thành Trung cũng có thể không so được với anh ta.
Nhưng trong chuyện tình cảm, thế giới của anh ta lại trắng tinh không hề nhiễm một hạt bụi.
Anh ta không hiểu gì về tình cảm ruột thịt, tình bạn bè và càng không hiểu gì về tình yêu.
Phó Minh Nam nuôi dạy anh ta từ nhỏ đến lớn, chỉ cần làm tốt chuyện thì anh ta mới có cơm để ăn và mới có thể sống.
Anh ta muốn chết, nhưng lại không thể chết mà luôn bị hành hạ giày vò.
Mục đích anh ta sống chính là làm việc giúp Phó Minh Nam, lâu dài anh ta bắt đầu căm ghét nhà họ Cố.

Nếu như ngay từ đầu nhà họ Cố giết chết anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không khổ sở như thế.
Tại sao người bị mang đi không phải là Cố Thành Trung mà là mình.
Rõ ràng gương mặt giống hệt nhau, trong người cùng chảy một dòng máu nhưng anh ta phải gánh chịu nhiều như vậy?
Anh ta rất đố kị với Cố Thành Trung!
Lúc đầu anh ta muốn chết, nhưng mỗi lần ấy đều được Phó Minh Nam cứu lại.

Đổi lại sau khi anh ta bị hành hạ giày vò đau khổ hơn, anh ta lại không muốn chết nữa.
Anh ta học rất thông minh, mỗi một chuyện Phó Minh Nam giao cho anh ta đều hoàn thành một cách rất xuất sắc hoàn mĩ.

Sau đó anh ta có được sự tín nhiệm của Phó Minh Nam, chuyên tâm làm con chó của ông ta và là công cụ giết người.

Anh ta đang lên kế hoạch, anh ta muốn những người này phải chết trước mặt anh ta, nếu không anh ta rất khó xóa tan nỗi hận thù trong lòng.
Phó Minh Nam phải trả giá đắt, nhà họ Cố cũng phải trả giá.
Anh ta không hề cảm ơn công ơn sinh thành nuôi dạy của Cố Chí Thanh và Úy Như, anh ta vô cùng căm hận bọn họ.
Anh ta làm việc rất tàn ác, chỉ có cấp trên cấp dưới chứ không hề có bạn bè đồng sinh cộng tử.
Anh ta có bố mẹ ruột, có bố nuôi có anh em, nhưng anh ta chưa từng cảm nhận được sự ấm áp.
Anh ta không có tình yêu, nhiệm vụ của anh ta chính là lừa dối những người phụ nữ vô tri.

Bởi vì phụ nữ là người dễ ra tay nhất.
Anh ta rất ngu ngơ không biết gì về mặt nhân tính, hoàn toàn sạch sẽ giống như một đứa trẻ vừa mới sinh ra.
Tay của anh ta được bao vây bởi hơi ấm của cô ấy.

Nhìn cô ấy thở ra làn khí nóng và khiến mình ấm áp, anh ta lại cảm thấy… bất an.
Anh ta cứng ngắc rút tay về, nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Nếu như nửa đường anh muốn rút lui thì cũng không sao cả, tôi không hề làm gì anh cả.

Thật ra nếu như trong lòng anh thấy khó chịu thì rời xa tôi một chút là được rồi.”
“Vậy nếu như tôi không rút lui thì sao?”
“Vậy tôi sẽ tốn nhiều thời gian hơn để dạy anh thế nào là tình yêu.”
“Tình yêu?”
Hắc Ảnh nghe thấy vậy, anh ta chỉ vào mình rồi lại chỉ vào cô ấy: “Tôi và em yêu nhau? Trò đùa này không vui gì cả.

Tôi không hợp để có người bạn đồng hành, tôi cô đơn một mình đã quen rồi.

Ngược lại mang theo người khác rồi còn cảm thấy trói buộc, không được.”
“Có phải anh đang sợ không? Sợ anh sẽ yêu tôi?”
Châu Vũ tò mò nói, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Ở tuổi này chính là thời gian tốt nhất của con gái.
Mười tám tuổi, mối tình đầu, tuổi trẻ ngây thơ, trong cơ thể vẫn còn ngọn lửa nhiệt tình thiêu đốt.

Ngọn lửa ấy có thể làm ấm áp mùa đông lại giá, làm ấm áp trái tim sắt đá của anh ta.
“Tôi sẽ không yêu bất cứ ai, tôi đã định trước là cô độc suốt đời.”
Anh ta bình tĩnh nói.
Con người như anh ta có thể tìm được cái gì? Tìm đồng loại sao? Giống như một con dơi sống trong bóng tối, cuối cùng thứ mà nó tìm thấy cũng chính là con dơi hút máu?
Anh ta chán ghét đồng loại, người con gái anh ta gặp hoặc là sợ mình, hoặc là ái mộ hư vinh và chỉ nhìn trúng cái xác vóc dáng của mình, tiền tài địa vị, dối trá đạo đức giả.
Anh ta chưa từng mơ ước về tình yêu, bản thân anh cũng không thèm nó.
“Vậy anh sợ cái gì chứ? Cứ thử đi.

Đường đường là ông lớn của Hắc đạo mà cũng sợ một đứa con gái mới lớn như tôi.


Chậc chậc chậc, vậy tôi có nên khoe khoang không, tôi cảm thấy tôi nên đăng lên diễn đàn và công bố cho mọi người.”
“Em dám!”
“Tôi có gì mà không dám? Nói không chừng cấp dưới của anh nhìn thấy sẽ cười nhạo anh đó!”
“Châu Vũ, em đang nói khích tôi?”
“Vậy anh trúng chiêu chưa?”
“Được rồi, tôi lại muốn xem xem em có thể dạy tôi cái gì!”
“Cái này thì được rồi.

Trời sắp tối rồi, chúng ta quay về thôi.”
Cô ấy khoác tay anh ta một cách rất tự nhiên, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trước khi sinh mạng này kết thúc còn có thể yêu đương cũng không tồi.
Ít nhất lần này không thích hợp là cái xác giả tạo để yêu đương, mà là Hắc Ảnh thật sự.
Cô ấy lời quá rồi!
Anh ta hơi không được tự nhiên, trước kia khi trở thành người khác để dụ dỗ phụ nữ anh ta cũng làm những hành động thân thiết như vậy.
Nhưng trong lòng anh ta lại rất rõ đây chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, không phải là thật.
Nhưng bây giờ bị cô ấy khoác tay như vậy, trái tim bình tĩnh yên ổn ba mươi năm nay lại đập thình thịch, ngay cả hít thở cũng trở nên gấp gáp.
Hai tay của cô ấy ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, cho dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được cơ thể tuyệt đẹp của cô ấy.
Anh ta… Đương nhiên không kìm được mà nghĩ đến sự xinh đẹp vào đêm hôm ấy.
Bên tai anh vang lên tiếng hát vui vẻ của cô ấy, là một bài hát tiếng Anh ngâm nga chậm rãi.
Đi đến dưới gốc cây còn đạp đạp khiến cho hai người toàn là tuyết.
Cô ấy lạnh đến co rụt đầu lại, cơ thể không ngừng run lên, giũ hết tuyết còn thừa lại ra.
“Hừ, lạnh chết tôi rồi!”
“Vậy tại sao em còn muốn chơi?”
“Vui mà, quả nhiên người lớn tuổi không hiểu điều thú vị và cũng không hề có sức sống gì cả.”
Châu Vũ liếc mắt nhìn nhưng không tức giận.
“Châu Vũ.” Hắc Ảnh cũng không khách khí mà phản bác lại, trong ý thức của anh ta vốn không hề có ý nhường người khác.
Châu Vũ bĩu môi, mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều nhưng cô ấy cũng hiểu được tính cách của anh ta.
Anh ta không hiểu thương hoa tiếc ngọc, lời nói ác độc và tính tình thì nóng nảy.
Tính cách ngay thẳng không hiểu thay đổi, nói một là một hai là hai.
Đương nhiên đây chỉ là nhằm về mặt tình cảm, còn trong những lĩnh vực khác như khi tính toán người khác thì trái tim lại rất nhanh nhẹn.
Hai người quay về khách sạn Hương Sơn, ông chủ còn nhiệt tình bưng trà sữa nóng đến.
Hoạt động vào chiều tối ở phía Bắc rất ít, thật sự là rất lạnh.

Nhà ở của người dân cũng rất đặc biệt, người đến ở cũng là người từ phía Nam đến ở phía Bắc, còn có những khách đeo ba lô, trong tay cầm nhạc khí không biết tên.

Bọn họ hát những điệu hát dân gian quê nhà, vô cùng phong tình.
Nơi này không phải là quán bar, nhưng mọi người đều rất ăn ý mà ngồi xuống uống một chén, nghe nhạc.
Trên gương mặt của những người đến đây ai ai cũng viết lên vài thứ, giống như phía sau còn có câu chuyện không biết tên.

.


Chap mới luôn có tại ~ ТRUМTRUY EN.м E ~
Cô ấy hai tay chống cằm, nghe rất nghiêm túc.

Trong miệng nhỏ còn ngậm ống hút, uống từng ngụm trà sữa.
Từ đầu đến cuối Hắc Ảnh không xem ca sĩ mà chăm chú ngắm nhìn cô ấy.
Ca sĩ biểu diễn xong, có một em gái cầm cây đàn organ ra rồi bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo.
Mọi người dường như đều ngầm thừa nhận đây là buổi tiệc rượu, âm nhạc không ngừng, tiệc rượu không ngừng.
Châu Vũ nhận ra chỉ có âm nhạc, nhưng không tiếng ca thì có phần quá đơn điệu.

Cô ấy chuyển ánh mắt nhìn anh ta, muốn hỏi gì đó nhưng lại ngẩn người ra khi đối mặt với đôi mắt sáng sâu thăm thẳm của anh ta.
Anh ta đang nhìn mình?
Hắc Ảnh bị cô ấy tóm được thì lại có cảm giác có tật giật mình, hốt hoảng tránh ánh mắt đi.
“Trà sữa ngon thật đấy.”
Châu Vũ nghe thấy, hàng lông mày nhíu lại.
Anh ta không hề động gì vào trà sữa nên trà sữa đã hơi lạnh, uống cái rắm!
“Tôi xinh đẹp như vậy nên anh lén nhìn tôi cũng có thể hiểu được, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”
“Có cái rắm!”
“Anh nói lời thu tục với phụ nữ, đồ thô lỗ! Anh phải đối xử dịu dàng với tôi, nếu không tôi không có cách nào dạy anh được.

Anh thử gọi tôi là cô bé dễ thương, nàng tiên nhỏ xem!”
“Không, rất mất mặt!”
Hắc Ảnh thẳng thừng từ chối.

Một ông chủ lớn như anh ta nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, anh ta còn cần mặt mũi nữa không?”
“Hừ, đồ lão già!”
Châu Vũ thở phì phò nói.
“Em nói cái gì?”
Vẻ mặt của Hắc Ảnh lập tức kéo lại, rất khó chịu.
Lão già?
Ai dám nói anh ta như vậy là không cần sống nữa sao? Lá gan của cô nhóc này lớn thật, trắng trợn không kiêng nể gì cả..