Lúc Châu Vũ trở lại nhà hàng, Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hôn mê, mắt cô lại không khỏi đỏ lên.
Cô không cứu được Hứa Trúc Linh nên chỉ còn nghĩ được ra một cách ngu dốt chính là chết cùng cô ấy.
Cô không phải là con một trong gia đình, bên dưới cô vẫn còn một đứa em trai.
Kể cả cô đi rồi, em trai cũng có thể chăm sóc tốt cho bố mẹ.
Từ bé đến lớn, cô luôn là một người cứng rắn không chịu khuất phục, không chịu để người khác sắp đặt.
Bố mẹ cô làm trong lĩnh vực giáo dục nhưng luôn tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng cũng có lúc cũng can thiệp quá nhiều.
Nhưng về sau nhận ra cô là một người vô cùng bướng bỉnh nên cũng không can thiệp thêm nữa.
Cô phân biệt được đúng sai, hiểu biết lẽ phải, biết nên làm một người như thế nào.
Cô không cần mình là người xuất sắc nhất, chỉ mong không làm những chuyện trái với lương tâm.
Châu Vũ tự nhìn lại mình, từ bé tới giờ cô chưa từng mắc nợ ai, cũng không gây ra một tội lỗi nào.
Không phạm pháp, không gây chuyện, cũng không lộn xộn.
Nhưng vì sao ông trời lại trêu đùa cô như thế
Lần đầu tiên yêu đương vậy mà lại bị người khác lừa, đến giờ cô vẫn chưa lấy lại được trái tim của mình.
Cô cảm thấy mình rất buồn cười, rất ngu dốt thậm chí quỹ đạo cuộc đời của cô hình như còn bắt đầu đi lệch đường ray.
Không ngờ một kẻ xấu xa lại có sức ảnh hưởng đến cô lớn như vậy.
Cô sợ trong lòng mình nảy sinh thù hận, muốn đi báo thù và cũng sẽ trở thành một người đáng sợ như thế.
Cô không muốn tự kinh tởm chính bản thân mình, cô muốn bù đắp cho Hứa Trúc Linh.
Cô ngồi trước giường, đợi Cố Thành Trung quay về.
Nhìn thấy Cố Thành Trung, cô lập tức đứng dậy: “Sao rồi, anh có tìm được thuốc giải không?”
“Có rất nhiều thành phần, liều lượng khó xác định.
Chỉ có thể đợi thuốc giải thôi.
Diên nói trong tay Hắc Ảnh có viên thuốc giải độc duy nhất.”
Cố Thành Trung thất vọng trở về, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ dùng một mạng để đổi lấy một mạng.
“Chỉ có một viên?”
Vậy có nghĩa là vẫn còn cơ hội?
Trái tim cô đột nhiên trầm xuống, cô cầm điện thoại lên, do dự một chút rồi xông ra ngoài.
Cô không thể bỏ cuộc.
Cô lấy hết 120% dũng khí để gọi điện thoại cho Hắc Ảnh.
Điện thoại bị dập ba lần nhưng anh ta không tắt máy, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn có cơ hội.
Đến lần thứ tư, đối phương cuối cùng cũng nhận máy.
“Cô định làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng, thậm chí có chút hung dữ.
“Chuyện kia… tôi hối hận rồi.
Tôi không muốn chết nữa, cầu xin anh cứu tôi được không?”
Châu Vũ chỉ có thể thấp giọng cầu xin Hắc Ảnh.
Lúc nói chuyện, giọng nói của cô còn hơi run run.
Cô siết chặt tay lại, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô biết Hắc Ảnh rất thông minh, nếu không anh ta không thể đùa giỡn với tình cảm của cô lâu như vậy.
Nghe được câu đó, Hắc Ảnh im lặng mấy giây.
Hai người đều không nói chuyện, cả hai chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở của đối phương qua điện thoại.
Trái tim của Châu Vũ đã nhảy lên đến tận cổ họng, giống như chỉ thêm một giây nữa là sẽ nhảy ra bên ngoài.
Mãi Hắc Ảnh không trả lời khiến cô không biết phải làm thế nào.
Cô vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý cứu tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh.”
Hắc Ảnh nghe được câu này mới lạnh lùng lên tiếng: “Thật sao?”
“Đúng vậy!”
Cô khẳng định chắc chắn, chỉ cần cứu được Hứa Trúc Linh, cô bằng lòng bỏ ra mọi thứ.
Cảm giác tội lỗi vì đang giết người thật sự quá nặng nè, nó làm cô không thể cử động, cũng không thể hô hấp.
Châu Vũ thà chịu chết còn hơn phải mang trên vai cảm giác nặng nề đó.
Cô đang phá hủy một gia đình.
“Được, vậy cô qua đây.”
“Qua đây là qua đâu?”
Cô vừa nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại.
Đúng lúc cô đang định gọi lại thì điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn Hắc Ảnh gửi tới, một địa chỉ.
Là một hội quán cao cấp, nguy nga và tráng lệ.
Châu Vũ nhìn con sư tử lớn ở trước cửa, chân cô không khỏi mềm ra.
Cô không biết điều gì đang đợi mình bên trong đó.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại rồi đi vào trong.
Có nhân viên phục vụ đang đợi cô, là do Hắc Ảnh sắp xếp.
“Cô Châu Vũ, đây là quần áo anh Phó đã sắp xếp cho cô.
Mời cô thay đồ rồi đi gặp anh ấy.”
“Quần áo gì cơ?”
“Cô mở ra là sẽ biết.”
Người phục vụ mỉm cười, thái độ vô cùng lịch sự.
Cô nhận lấy chiếc hộp mà người phục vụ đưa, tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề.
Cô đi vào phòng thay đồ, mở chiếc hộp ra cô biết bên trong là một bộ đồ nội y quyến rũ.
Bộ đồ lót hai mảnh và một chiếc váy ngủ bằng ren xuyên thấu.
Cô trợn to hai mắt, cô không dám tin vào thứ đồ ở trước mặt mình, thứ đồ này thật sự đã làm lung lay thế giới quan của cô suốt bao nhiêu năm nay.
“Biến thái!”
Cô ghét bỏ và tức giận chửi.
Đúng là lúc đó, điện thoại của cô vang lên, là Hắc Ảnh gọi tới.
Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Hắc Ảnh, anh quá đáng quá rồi đấy.”
Vừa nhận điện thoại, cô đã tức giận hét lên.
“Thế mà đã quá đáng sao? Cô cảm thấy tính mạng của cô quan trọng hay cái đó quan trọng? Cô mặc một lát cũng đâu có chết, cô thấy tôi nói có đúng không?”
Anh ta nói rất bình thản, thậm chí còn có chút lười biếng, giống như anh ta đang hơi say.
Nghe xong, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng phải cố nhẫn nhịn.
Chuyện này có đáng là gì so với tính mạng của Hứa Trúc Linh.
Cô chỉ mạo hiểm bản thân mình một chút.
Chỉ là… anh ta không thể sắp xếp một nữ phục vụ sao? Bên ngoài toàn là nhân viên nam.
“Tôi… vậy tôi có thể có một yêu cầu nhỏ không?”
“Cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao?”
Câu nói của Hắc Ảnh lạnh lùng, vô tình, không hề nể mặt cô.
Cô nghe vậy, cả khuôn mặt nóng bừng, cảm giác vô cùng xấu hổ.
“Chỉ… chỉ một yêu cầu rất nhỏ thôi.
Tôi cầu xin anh đấy.”
Giọng nói của cô mềm đi rất nhiều, giống như một con thú nhỏ bé yếu đuối, vô cùng sợ hãi khi đứng trước thế giới này.
Hắc Ảnh nghe được câu đó, trái tim của anh ta cũng tự nhiên mềm đi.
Anh ta xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Sao anh ta lại hết lần này đến lần khác ngoại lệ cho cô gái này như vậy?
“Cô nói tôi nghe thử.”
Ngữ khí Châu Vũ nói chuyện với Hắc Ảnh dịu dàng đi rất nhiều.
Cô thở phào một hơi rồi vội vàng nói: “Anh có thể, có thể đổi một người phục vụ nữ cho tôi không? Tôi… tôi có thể mặc cái này cho anh xem, dù sao anh cũng là người đàn ông mà tôi từng yêu.
Nhưng để cho những người đàn ông khác nhìn thấy thì tôi không làm được.”
“Từng yêu…”
Hắc Ảnh lặp lại mấy chữ này một lần nữa.
Châu Vũ tự nhiên cảm thấy buồn bã.
Đúng vậy, đúng là từng yêu sâu nặng, cô đã muốn bước ra ngoài.
Nhưng Hắc Ảnh đã đào lên một nấm mộ, chôn hết tất cả mọi thứ xuống đó.
Mối tình đầu chớm nở, tâm hồn ngây thơ, lòng nhiệt huyết và cả dũng khí của cô…
Tất cả đều được chôn vùi xuống đó.
Châu Vũ nghĩ, nếu trong tương lai, có gặp được đúng người thì cô cũng lo lắng sợ hãi, nhìn trước nhìn sau.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cô đã bị lừa một lần, cô không còn tin nhân chi sơ tính bản thiện nữa.
Tất cả những thứ đó đều là do Hắc Ảnh đem tới.
Cô cắn chặt môi, trong lòng vô cùng đau đớn, trái tim cô giống như đang bị đâm.
“Đúng vậy… là từng yêu sâu đậm mà thôi.
Người tôi yêu là Dương Việt, anh ấy nho nhã lịch thiệp, là một người tốt.
Cho dù anh cải trang thành anh ấy nhưng tôi vẫn biết.
Tính cách của anh khác hẳn so với tính cách của Dương Việt.
Tôi phân biệt được người mình yêu là ai.
Cô giải thích một lượt.
Hắc Ảnh vốn dĩ đã cảm thấy nhẹ nhõm, anh cố tình sắp xếp một nam phục vụ cho cô là muốn cảnh cáo cô cuộc đời này vô cùng hiểm ác.
Cô đến đây thì nhất định phải trả giá, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cô luôn trốn ở trong phòng kín, anh phải dạy dỗ cho cô một bài học.
Nhưng nghe thấy Châu Vũ nói thế, trái tim vừa mới mềm mại, ấm áp trở lại của Hắc Ảnh lại từ từ lạnh đi.
“Cô cút qua đây cho tôi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.
Cô không có tư cách kì kèo với tôi.
Nếu cô muốn sống thì phải làm theo đúng những gì tôi nói.
Tôi không thích chống đối, tôi chỉ thích phục tùng.”.