“Anh cũng biết quan hệ của tôi và Phó Minh Nam, ông ta cũng còn phải e sợ tôi mấy phần.
Ông ta đã nói cho tôi biết kế hoạch của ông ta rồi, tôi nghĩ chắc hiện giờ anh cũng đoán được Hắc Ảnh chính là em trai sinh đôi của anh, giống anh như đúc.
Phó Minh Nam âm thầm nuôi dưỡng anh ta bao nhiêu năm nay như vậy chỉ để đợi một ngày dùng anh ta để thay thế anh.”
“Thứ ông ta muốn rất đơn giản, tập đoàn Cố Linh…”
“Tôi cho ông ta.”
Cố Thành Trung không đợi cậu ra nói xong đã vội vàng trả lời.
Tiền tài và quyền lực để là những vậy ngoài thân, anh chưa từng lưu luyến chúng.
Nếu anh đứng trên đỉnh cao mà không có Hứa Trúc Linh bên cạnh thì thành công đó còn có ý nghĩa gì nữa.
Nếu những thứ này mất đi, anh còn có thể làm lại từ đầu, dù sao anh vẫn còn mấy chục năm để cố gắng.
Một tay anh thành lập ra một tập đoàn của riêng mình thì việc bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Điều khó… làm sao để cô luôn ở bên cạnh anh.
Diên nghe vậy, giọng nói trở nên khó chịu: “Cố Thành Trung, tôi hiểu rõ năng lực của anh vậy nên nếu anh bỏ đi tập đoàn Cố Linh, anh vẫn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng thứ mà tôi muốn không giống với Phó Minh Nam.
Anh biết nỗi hận mà tôi dành cho anh.”
“Cậu muốn gì?”
“Phó Minh Nam đã đồng ý với tôi Hắc Ảnh tạm thời sẽ do tôi điều khiển.
Thuốc giải chỉ có một viên và đang nằm trong tay tôi.
Trong mười ngày nữa, nếu Hứa Trúc Linh không có được thuốc giải, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái ngủ vĩnh viễn, giống như một người thực vật vậy.
Tất cả các cơ quan trên cơ thể cũng rơi vào trạng thái ngủ sâu.
“Cố Thành Trung, rốt cuộc anh muốn một người thực vật, hay muốn một Hứa Trúc Linh vui vẻ hoạt bát?”
“Tôi muốn cô ấy được khỏe mạnh, có thể vui đùa, nghịch ngợm.
Cho dù cậu đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng đồng ý với cậu.”
“Được, tôi muốn anh chết.
Ngày tôi đưa cho anh thuốc giải, anh phải tự sát.
Tại chính tầng cao nhất của tập đoàn Cố Linh”
Nghe Diên nói vậy, Cố Thành Trung nhíu chặt lông mày.
Nếu như anh nhảy lầu tự sát, tin tức này nhất định sẽ chấn động cả Đà Nẵng.
Điều Diên muốn không chỉ là cái chết của anh mà còn muốn anh bị người khác bàn tán không thôi, khiến anh chết không được nhắm mắt.
Anh im lặng một lúc lâu, Diên trở nên mất kiên nhẫn.
“Sao? Anh sợ rồi sao? Công danh lợi lộc một đời, anh không đem theo đi được, sau khi chết lại bị người đời chửi mắng.
Cảm giác từ thiên đường rơi xuống vực sâu đúng là rất khó chịu đúng không?”
“Không phải… tôi có thể đồng ý với cậu.
Nhưng cậu phải hứa với tôi phải đưa cô ấy đi thôi miên, để cô ấy quên hết những ký ức này đi.”
“Cố Thành Trung…”
Nghe được đáp án này, Diên đọc từng chữ trong tên của Cố Thành Trung ra, bàn tay không biết đã siết chặt lại từ bao giờ.
Cậu ta ghét bộ dạng điềm nhiên của Cố Thành Trung, ghét bộ dạng không màng đến chuyện sống chết, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Hứa Trúc Linh của anh.
Rõ ràng cậu ta cũng là người như thế, có thể từ bỏ mọi thứ về Hứa Trúc Linh nhưng không bao giờ anh ta có thể cao thượng được như Cố Thành Trung, thậm chí cậu ra còn không thể gây được một chú ý nào với cô.
Cậu ta phẫn uất, con người cũng trở nên đáng sợ hơn.
“Được, đây là những gì anh đã nói.
Hy vọng anh nói được làm được.
10 ngày sau tôi sẽ tự động đi tìm anh.”
Diên lạnh lùng nói.
“Vui mừng được tiếp đón cậu.”
Đôi môi mỏng của Cố Thành Trung khẽ mở ra, anh chỉ nói ra mấy chữ ngắn ngủi.
Cảm giác câu nói đó như được vớt từ trong băng ra, không đem theo một chút tình cảm nào cả.
Điện thoại vừa ngắt, anh về phòng nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang ngủ say.
Anh ôm cô vào trong lòng, động tác không quá nhẹ nhàng nhưng cô ngủ quá sâu, không có một chút cảm giác nào cả.
Sắc mặt cô hồng hào, hô hấp an ổn nhưng dù anh cử động thế nào cô cũng không có bất cứ phản ứng gì cả.
Cô không nằm mơ, cũng không nói mớ cô nằm im giống như một con búp bê làm bằng sứ.
Nếu cô chìm sâu vào trong giấc ngủ không tỉnh lại nữa, không phải cũng là dáng vẻ này sao?
Anh không thích cô như vậy.
Anh thích cô tươi cười nhảy nhót, thích cô ngại ngùng, thích cô ngốc nghếch nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Thích cô không bao giờ chịu thua, lúc nào cũng cố gắng tiến lên.
Anh thích cô nhiều như vậy, làm sao có thể giương mắt nhìn cô chìm sâu vào trong giấc ngủ như vậy được.
Được thôi…
Hai người đã cùng nhau đi ngắm những phong cảnh phồn hoa, cảnh bốn mùa thay đổi, mây bay trên trời, bình minh rực rỡ.
Chỉ cần cô được sống tốt thì kiếp này của anh đã không còn gì để hối hận nữa.
Bố mẹ đã có anh hai Cố Thiện Ninh, Cố Thiện Ninh có thể chăm sóc được tốt cho nhà họ Cố.
Còn anh sẽ sống đúng theo tâm nguyện của mình, được thoải mái sống vì mình một lần.
Giấc ngủ này của Hứa Trúc Linh kéo dài tới tận mười giờ tối.
Khi tỉnh lại, cô cảm thấy người mình trì độn rất nhiều, đáng ra lúc này cô đã phải cảm thấy đói nhưng không ngờ cô không cảm thấy gì cả.
Hơn nữa cô ngủ rất sâu, không nằm mơ nhưng đến khi tỉnh lại lại không hề cảm thấy thoải mái.
Cô vươn vai, cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng nề.
Cô xuống lầu đi quanh một vòng nhưng không thấy Cố Thành Trung đâu, cũng không thấy Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền đâu.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Trong nhà không có người giúp việc, trống huơ trống hoác khiến cô cảm thấy hơi sợ.
“Cố Thành Trung…”
Cô gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời.
Đúng lúc đó, chiếc đèn pha lê trên đầu cô chớp nháy vài cái, cảm giác đáng sợ bao quanh người cô.
Tim cô thắt lại, cô đột nhiên nhớ đến những câu chuyện ma quái.
“Không phải chứ? Có phải mình nằm mơ bị ma đè xuống giường hay không vậy?”
Cô véo mạnh vào mặt mình một cái, cảm giác vô cùng đau đớn khiến cô xuýt xoa.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên trên lầu.
Cảm giác nặng trịch và chậm chạp, sàn nhà vang lên tiếng lộc cộc.
Mặc dù ngôi biệt thự này rất tốt nhưng cũng đã khá lâu năm, nhưng bậc thang kia lại được làm bằng gỗ đỏ, thời gian lâu sẽ phát ra tiếng.
Lúc trước cô bỏ qua không quan tâm tới, nhưng hiện giờ… mọi giác quan đều như được phóng đại.
Có lẽ nào cô sẽ gặp ma không?
Đúng lúc đó, đèn điện phụt tắt, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bóng đèn trên đầu phụt tắt, phòng tuyến trong trái tim cô hoàn toàn sụp đổ.
“A! Mẹ ơi, Cố Thành Trung cứu em với…”
Cô gọi tên Cố Thành Trung theo bản năng, cô sợ hãi ngồi thụp xuống, lấy tay ôm đầu.
“Là anh.”
Một giọng nói ấm áp vang lên trong bóng tối, chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng lại giống như gió xuân, trong chốc lát vỗ về cảm giác sợ hãi trong lòng cô.
Cô nhìn thấy một bóng người trong bóng tối, hai mắt đẫm lệ, cô lập tức ùa vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.
“Anh dọa chết em mất! Anh đang làm gì vậy?”
“Đường điện bị cũ, lúc anh đóng cửa lại bị chập điện.
Chú An lớn tuổi nên cũng có những nơi hơi sơ suất.
Xem ra anh phải gọi điện thoại cho chú ấy, công việc làm không tốt thì không thể phát lương được.”
“Anh đóng cửa làm gì? Anh có biết em bị anh dọa sợ chết khiếp rồi không? Em còn tưởng… là ma nữa.”
“Trên đời này có một con ma đẹp trai như anh sao?”
Cố Thành Trung không nhịn được trêu đùa cô.
“Chưa chắc đâu.” Cô không buồn tức giận lườm anh một cái: “Sắc đẹp này của anh nhất định có thể bẻ cong được vua Trụ, vậy thì Đát Kỷ không còn việc để làm nữa rồi.”
“Anh không muốn mê hoặc quân vương, anh chỉ muốn mê hoặc một mình em.”
Anh dịu dàng nói rồi nắm chặt tay của cô: “Em nhắm mắt vào đi rồi đợi ba giây sau hãy mở ra.”
“Anh định làm gì vậy?”
“Em cứ nhắm mắt vào đi.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô đếm thầm đến ba trong lòng rồi mới mở mắt ra.
Trước mắt cô…
Nhấp nháy ánh sáng huỳnh quang..