Hắc Ảnh cứ thế bỏ đi, Hứa Trúc Linh không hề đuổi theo, cô lo lắng cho Khương Anh Tùng.
Lâm Thanh Huyền nói được làm được, cô ta từ từ buông súng xuống.
Khẩu súng rơi xuống đất, tất cả mọi người đứng đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Khương Anh Tùng cũng phản ứng lại được.
Hai tay anh ta siết chặt lấy cổ áo của Lâm Thanh Huyền rồi quẳng cô ta ra ghế sofa.
Bị ngã từ trên cao xuống, đầu cô ta đập vào một góc của bàn trà, trong chốc lát máu tươi tuôn ra.
Máu rơi xuống chiếc thảm màu xanh, nhuộm đỏ cả một khoảng lớn.
“Tại sao, tại sao cô lại phản bội tôi?”
Khương Anh Tùng hét lên giận dữ, âm thanh chấn động khiến người khác kinh hãi.
Cả tầng lầu đều nghe thấy tiếng hét đứt gan đứt ruột của Khương Anh Tùng, âm thanh như khi bị người khác đẩy xuống vực sâu.
Cảm giác bị người mình yêu kề súng vào đầu còn khó chịu hơn cả khi bị giết.
“Anh giết tôi đi.”
Lâm Thanh Huyền cố gắng ngẩng đầu lên, sắc đẹp của cô ta có thể nói là tuyệt mỹ.
Máu chảy quanh trán Lâm Thanh Huyền, một vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.
“Nói cho tôi biết đáp án, nói cho tôi biết đáp án!”
Khương Anh Tùng chỉ muốn biết lý do: “Có phải cô có chuyện gì khó nói không? Cô nói cho tôi biết, tôi cầu xin cô, cô nói cho tôi biết.”
Anh ta la hét giống như bị điên nhưng trong lòng vẫn ấp ủ một hy vọng xa vời.
“Tôi chẳng có gì khó nói cả, thực ra từ trước tới giờ tôi vẫn luôn lừa anh.
Xuất thân của tôi tất cả mọi thứ đều là giả, tất cả đều là được bịa ra.
Tôi là con cờ được nhà họ Phó nuôi, Phó Thiết Ảnh là cậu chủ của tôi, tôi lớn lên cùng với cậu ấy.
Nhiệm vụ duy nhất của tôi là phục tùng mệnh lệnh của cậu chủ.”
“Lúc đầu khi Cố Thành Trung mới về nước, không có bất cứ thông tin gì liên quan tới anh ta cả.
Bên cạnh anh ta đã có Khương Anh Tùng, nếu tôi xuất hiện đương nhiên sẽ rất đáng nghi, vậy nên tôi ra tay với Cố Triệt trước.
Cố Triệt ngu dốt, không nhìn ra được mục đích thật của tôi.
Chẳng bao lâu tôi đã trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta.
Lấy được tập đoàn Cố Linh thì sẽ rất có tiếng nói.
Thứ mà cậu chủ cần chính là tập đoàn Cố Linh và… mạng của Cố Thành Trung.
“Nhưng không ngờ về sau Cố Thành Trung lại phát triển nhanh như vậy, trở thành người điều hành của tập đoàn Cố Linh.
Chính vì thế nên tôi mới chạy tới đây.
Gả cho anh cũng chỉ vì muốn lấy được càng nhiều thông tin của anh ta mà thôi.”
“Chỉ… chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
“Đúng, chỉ có thế mà thôi.
Tôi không yêu anh, cũng không yêu đứa con kia.
Tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Lâm Thanh Huyền chống hai tay xuống đất, nắm chặt lấy những sợi lông trên tấm thảm.
Lâm Thanh Huyền cố gắng chống đỡ, khuôn mặt cô ta đã rất nhợt nhạt.
“Khương Anh Tùng, anh đúng là rất ngu ngốc.
Tôi đối xử thật lòng với anh hay không mà anh cũng không nhìn ra được sao? Đàn ông đúng là dễ bị lừa!”
“A!”
Khương Anh Tùng nghe được câu này không kiềm chế được tâm trạng của mình, một cái tát giáng mạnh vào mặt Lâm Thanh Huyền.
Cái tát rất vang và cũng rất mạnh.
Lâm Thanh Huyền gục hẳn xuống đất, tai cô ta kêu ù ù, đầu cũng trở nên rất nặng, nhất thời không ngồi dậy được.
Mũi và miệng cô ta đều đang chảy máu, dấu tay trên mặt càng lúc càng rõ ràng, người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Khương Anh Tùng cầm lấy khẩu súng, trái tim Hứa Trúc Linh như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô tưởng anh ta định giết Lâm Thanh Huyền nhưng không ngờ anh ta quỳ rạp xuống trước mặt cô.
“Khương Anh Tùng, anh đang làm gì vậy?”
Trái tim của cô như bị ai nắm lấy.
“Cô Trúc Linh, tôi biết lần này tội của Lâm Thanh Huyền là rất lớn, cô ta vẫn luôn giúp đỡ kẻ địch làm chuyện xấu.
Cô ta có chết cũng không đáng tiếc, nhưng không thể cứu vãn lại thương tích của chủ tịch.
Nhưng… nhưng tôi là chồng của cô ta, vợ làm sai thì phải trách người làm chồng như tôi quản lý không nghiêm.
Tôi đã dạy dỗ cô ta rồi, tất cả mọi tội lỗi của cô ta sẽ do tôi gánh vác.”
“Trong một tuần, tôi sẽ điều tra tập đoàn từ trên xuống dưới một lượt, tìm ra tất cả nội gián.
Một tuần sau, Khương Anh Tùng tôi xin dùng cái chết để tạ lỗi.”
“Khương Anh Tùng, chuyện này không phải là lỗi của anh.
Anh đừng làm vậy!”
Hứa Trúc Linh định đỡ Khương Anh Tùng dậy nhưng đầu gối của anh ta giống như dính chặt lên sàn, làm thế nào cũng không động đậy.
“Cô làm vậy có phải là không tin tưởng quyết tâm của tôi không?”
Khương Anh Tùng vừa nói xong câu đó, không ngờ lại cầm súng bắn thẳng vào ngực phải của mình.
Trong giây lát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi ồng ộc chảy ra, làm ướt cả quần áo.
Sắc mặt của Khương Anh Tùng cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng túa ra.
Sự đau đớn này không phải ai cũng chịu được.
“Khương Anh Tùng!”
Hứa Trúc Linh bị hành động của anh ta làm cho giật mình.
Còn Lâm Thanh Huyền thì trợn mắt kinh ngạc.
“Khương Anh Tùng, anh điên rồi.
Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh.
Anh là đồ ngu ngốc, anh vẫn còn không hiểu sao? Tôi không yêu anh! Anh không đáng phải làm vậy!
“Cô im mồm đi cho tôi, đây là chuyện của đàn ông, đàn bà không có quyền được lên tiếng.”
Khương Anh Tùng quay đầu lại hét lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cô ta vào trong xe, một lát nữa tôi sẽ tự xử lý.”
“Không cần, mấy người bỏ tôi ra.
Hứa Trúc Linh, cô có thể giết tôi, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi.”
Lâm Thanh Huyền bị đem đi, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm nên vẫn hét lên với Hứa Trúc Linh.
Cô ta đi tới cửa, nghe thấy phía sau Khương Anh Tùng nói sáu chữ.
“Vợ làm sai, lỗi của chồng.”
Cô ta định quay đầu lại nhưng đã không kịp, cánh đằng sau đã lập tức đóng lại.
Giây phút cánh cửa được khép lại, nước mắt cô ta ùa ra như con đê vỡ.
Ở trong phòng, Khương Anh Tùng vẫn tiếp tục quỳ.
“Tội lỗi cô ấy phạm phải là không thể tha thứ nhưng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.
Tôi chỉ cầu xin cô nói đỡ với chủ tịch, tha cho cô ấy một con đường sống.
Tôi bảo đảm về sau cô ấy không làm những chuyện sai trái đó nữa.
Cầu… cầu xin cô tha cho cô ấy một con đường sống.
Khương Anh Tùng tôi… bằng lòng lấy mạng đổi mạng.”
“Khương Anh Tùng…”
“Mong cô giúp đỡ, cô Trúc Linh, mong cô giúp đỡ.”
Khương Anh Tùng chống hai tay xuống đất, anh ta… dập đầu lạy Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh không thể chịu được nên cùng quỳ xuống đất, nói: “Anh không cần chết Lâm Thanh Huyền cũng sẽ được tha.
Cả tôi và Cố Thành Trung đều không động vào cô ta.
Tôi hiểu tấm lòng của anh nên đồng ý cho anh một cơ hội.
Anh đừng là vậy, Cố Thành Trung nhìn thấy cũng không bằng lòng.
Anh đứng dậy trước đi.”
“Cảm ơn ân tình của chủ tịch và cô, Khương Anh Tú tôi cả đời này cũng sẽ không quên.”
Khương Anh Tùng không nghe lời khuyên của cô, nhất quyết muốn dập đầu lạy cô ba cái, coi như cảm ơn ân tình của hai người bọn họ vì đã không truy cứu tội lỗi của Lâm Thanh Huyền.
Hứa Trúc Linh thấy anh ta như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cả thân thể và trái tim của Khương Anh Tùng đều chịu đau đớn nhưng anh ta vẫn không thể từ bỏ được đoạn tình cảm này, thậm chí còn dùng mạng sống của mình để đền tội thay cho Lâm Thanh Huyền.
Đàn ông vốn dĩ si tình, vậy mà tạo hóa còn làm trò trêu ngươi.
Dập đầu xong, Khương Anh Tùng ôm vết thương, lổm ngổm đứng dậy.
“Vậy tôi đi dạy lại vợ mình trước, chào cô.”
“Anh phải đi bệnh viện.”
“Tôi vẫn chưa chết được đâu.
Món nợ của tôi và cô ấy còn phải tính toán rõ ràng từng khoản một, nếu không tôi sẽ thấy có lỗi với lòng mình.”
Khương Anh Tùng nghiến răng rồi kéo từng bước nặng nề ra ngoài.
Nền gạch trắng trên sàn đều có vết máu.
Đoạn đường trắc trở, máu tươi vương vãi.
Chuyện công việc, bắt được nội gián là xong.
Vậy còn cuộc đời, biết tính làm sao?
Cô thậm chí còn không dám nghĩ, chuyện này cô phải đợi Cố Thành Trung về để anh giải quyết.
Mi mắt cô giật giật liên tục, cô không biết tình hình hiện giờ của Cố Thành Trung ra sao?
Nếu như những lời Hắc Ảnh nói là thật, Cố Thành Trung đi chữa bệnh.
Vậy thì tại sao cô còn nhìn thấy bóng dáng của anh ở Đà Nẵng, tại sao lại như thế?
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, vị luật sư đứng bên cạnh nhắc nhở cô sau đó vẫn còn một buổi họp báo.
Dù sao chuyển nhượng cổ phần cũng là một chuyện lớn, sớm muộn gì sóng gió bên ngoài cũng nổi lên.
Chẳng nói gì đâu xa, cánh phóng viên đã ồn ào, hỗn loạn hết cả lên.
Hứa Trúc Linh gật đầu, cô lấy lại tinh thần.
Mỗi một bước tiếp theo cô đều phải vô cùng thận trọng.
Cô đến nơi tổ chức buổi họp báo, đám phóng viên đuổi theo hỏi cô.
“Có phải hai người chỉ giả vờ ly hôn không?”
“Tất cả tài sản anh Cố Thành Trung đứng tên đều được chuyển sang cho cô, chị nghĩ như thế nào về chuyện này?”
“Cô có thể chia sẻ một chút về tâm trạng hiện giờ của mình không?”.